Dù sao thì chắc chắn kiếm được không ít tiền.
“Thật sao?” Trong mắt Ôn Oanh tràn ngập lo lắng.
Ôn Độ cười cam đoan với em gái: “Là thật. Em cùng bà nội vào tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Lát nữa chúng ta phải xuất phát rồi. Em muốn ăn gì, để anh nhờ người làm cho em. Đừng tiết kiệm tiền cho anh trai, anh trai có tiền!”
Câu cuối cùng Ôn Độ nhỏ giọng nói.
Ôn Oanh phồng má nói: “Anh, em cũng có tiền, tiền của em đều cho anh.”
Ôn Oanh mở túi vải nhỏ của mình ra, lấy một cái khăn tay từ trong đó. Sau đó cô bé đặt khăn tay vào tay Ôn Độ, rồi xoay người đuổi theo bà Ôn.
Ôn Độ nhìn tiền trong tay cô bé, trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy rất kỳ diệu.
Cậu lại được nhận tiền của em gái mình.
Ôn Độ có hơi tò mò, em gái rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiêu vặt.
Sau khi cậu mở khăn tay ra, nhìn kỹ thì phát hiện bên trong có không ít tiền. Cậu thử tính sơ qua, bên trong có hơn tám mươi mấy đồng tiền.
Cũng không biết cô gái nhỏ tiết kiệm tiền như thế nào.
Rất nhiều gia đình ở nông trường Hồng Tinh còn không có nhiều tiền như vậy.
Ôn Độ gói tiền lại, sau đó vào khách sạn, tự mình đặt một phòng đơn, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong đi ra ngoài tìm bà nội và em gái.
Bà Ôn ngồi ở trong sân ăn cơm, em gái thì ngồi bên cạnh.
Cậu ngồi xuống, lại gọi thêm một đĩa mộc nhĩ xào củ từ.
“Em nếm thử cái này đi, ăn rất ngon.”
Phải di chuyển trên đường dài, không ăn được quá nhiều đồ dầu mỡ, đồ ăn Ôn Độ gọi đều rất thanh đạm.
Rất hợp khẩu vị của bà Ôn.
Bà Ôn ăn rất thư thái, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
“Sau này con ở trên đường cũng đừng để mình chịu khổ nữa. Mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa, nghỉ ngơi đều đặn.” Bà Ôn cũng cảm thấy dọc đường đi cháu trai quá vất vả.
Trong đầu Ôn Độ nghĩ, lúc này còn sướng đó.
Trước đây cậu còn vất vả hơn.
Con đường này bọn họ đi nhiều rồi nên rất quen thuộc, trước kia trên con đường này có không ít người chặn xe, còn đặt đinh trên đường, buộc dây xe...
Nếu không phải bọn họ có nhiều người, cũng phát hiện chuyện không thích hợp từ sớm, có lẽ đã không được yên bình như bây giờ.
Có một số người vận chuyển số lượng hàng lớn cho nhà máy, tự mình mang theo đồng hồ và rượu gì đó tới bán, đang ở trên đường đã bán sạch hàng, kiếm được không ít tiền. Nhưng một khi những người này bị người khác chặn cũng không nhỏ.
Cho nên buổi tối bọn họ không dám tùy tiện dừng lại, hay ngủ qua đêm ở địa phương không quen thuộc, có khi sáng hôm sau mạng nhỏ cũng không còn.
Mà ngủ qua đêm ở địa phương quen thuộc cũng không chắc chắn an toàn.
Đi đường đêm nguy hiểm, không đi đường đêm cũng nguy
hiểm.
Vì an toàn nên Ôn Độ mới hạ quyết tâm để nhiều người và nhiều xe cùng di chuyển.
Từ trước đến nay nhiều người có thể đánh nhau, người bên ngoài cũng không dám tùy ý trêu chọc bọn họ.
Nhưng câu này không cần phải nói với bà nội, để tránh cho bà nội lo lắng.
Ngoài mặt Ôn Độ ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Ăn uống no đủ, thay quần áo sạch sẽ, mọi người lại xuất phát.
Lần này trên đường không dừng lại nữa.
Trực tiếp đến Sở Thành.
Xe dừng trước cửa nhà.
Đúng lúc Đại Ni và Tiểu Ni được nghỉ đều ở nhà.
Nghe thấy tiếng xe, hai cô gái nhỏ chạy ra từ bên trong, vừa nhìn thấy Ôn Độ đã cung kính gọi: “Chú, chú đã trở lại!” Đúng thế!
Hai người gọi Ôn Độ là chú!
Bà Ôn không nghe lầm.