Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 419

Bà nhìn thấy hai cô bé không nhỏ hơn cháu trai mình nhiều lắm, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã nghe thấy hai cô bé Gọt Ôn Độ là chú. Bà Ôn quay đầu nhìn cháu trai, chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên của cháu trai.

Cậu chẳng cảm thấy bối phận của mình cao chút nào, như thể được người ta gọi là chú là chuyện đương nhiên.

“Đại Ni, đây là bà nội chú, cháu gọi bà cố là được. Còn đây là em gái chú, các cháu gọi dì nhỏ là được rồi. Phòng ở bên cạnh chú, nhờ các cháu dọn dẹp lại, buổi tối bà nội và em gái chú sẽ ở bên đó.”

“Vâng!”

Ôn Độ vừa nói xong, Đại Ni liền gật đầu, sau đó rất lễ phép chào hỏi bà Ôn: “Chào bà cố, chào dì nhỏ!”

"Ừm."

Bà Ôn nghiêm mặt, không thể nhìn ra tâm trạng hiện tại.

Bà ngược lại muốn cố gắng lộ ra một nụ cười hiền lành, thế nhưng thất bại.

Toàn bộ quá trình Ôn Oanh đều ngơ ngác.

“Được rồi, đi vào nghỉ ngơi. Ở đây nóng quá, hai người đi tắm rửa và thay quần áo trước đi. Lát nữa con sẽ mang đồ vào cho hai người.” Ôn Độ dẫn bà nội đi vào, bảo hai người đi tắm trước.

Sau đó cậu mặc quần đùi vải bố đi ra, phát hiện bà nội cũng thay quần áo xong, ngồi cùng một chỗ với em gái.

Ôn Độ nói: “Bà nội, Đại Ni biết nấu cơm, bà nghỉ ngơi một lát đi. Con xử lý hàng một chút rồi về. Đúng rồi, nhà này là con mua, bà cứ yên tâm ở. Mọi người ở đây đều là công nhân của con.”

Ôn Độ lo lắng bà Ôn không được tự nhiên, nói xong những lời này mới đi ra ngoài.

Bà Ôn quay đầu nhìn cháu gái, phát hiện vẻ mặt cháu gái ngơ ngác.

“Con có nghe thấy anh trai con nói gì không?”

“Con cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.” Ôn Oanh cố gắng nghĩ, đời trước anh trai không có nhà như vậy mà nhỉ?

Bà Ôn nghĩ, cháu trai mua căn nhà này chắc chắn tốn không ít tiền.

Rốt cuộc thằng nhóc này kiếm được bao nhiêu tiền?

Giường trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Phía trên còn trải chiếu.

Bà Ôn nằm trên giường, xoa thắt lưng của mình.

Ôn Oanh nhìn thấy động tác của bà nội, phục hồi tinh thần, quỳ gối trên chiếu, nói: “Bà nội, con xoa bóp thắt lưng cho bà."

“Không cần, bà nằm một lát, chờ anh con về chúng ta đi ăn cơm.”

Ôn Oanh nói: “Con xoa bóp cho bà! Con biết làm mà!”

Cô bé còn nhỏ, sức lực cũng nhỏ, nên phải mượn lực lượng cơ thể.

Ôn Oanh thấy bên ngoài không có ai, nhỏ giọng hỏi bà Ôn: “Bà nội, anh con vừa rồi còn nói, công nhân ở đây đều là của anh ấy. Nhưng con không thấy công nhân nào mà?”

“Bà cũng không thấy.”

Sân không nhỏ, nhưng đâu có người nào.

Bà Ôn và Ôn Oanh đồng thời sầu não.

“Bà nội, chắc không phải anh trai đang an ủi con đấy chứ?”

Ôn Oanh kiên định cho rằng anh trai lại lừa dối cô bé, cậu mới là công nhân nơi này!

Đúng lúc này, ngoài cửa có động tĩnh.

Ôn Oanh từ khe cửa sổ nhìn ra ngoài, có mấy chục công nhân đi vào.

“Bà nội, có rất nhiều người tiến vào!”

Ôn Oanh rụt đầu lại, chạy đến bên người bà Ôn, vô cùng khẩn trương

nói.

Bà Ôn nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy không ít công nhân tới.

Cô bé tên là Đại Ni đứng ở cửa nhìn về phía căn phòng nhỏ bên kia nói: “Công nhân đã trở lại!”

Trong căn phòng nhỏ bỗng nhiên có một người phụ nữ đi ra, người phụ nữ bưng chậu, trong chậu chất đầy hoa quả đã cắt xong.

Cô ấy đặt chậu trên cái bàn dài trong sân, ngay sau đó trong phòng lại có một người phụ nữ đi ra, trong tay bưng một chậu hoa quả màu vàng, bà Ôn nhìn không biết là quả gì.

Sau đó, lại có hai người bưng một cái chậu đi ra.
Bình Luận (0)
Comment