Trong chậu đầy ắp đồ ăn.
Không lâu sau, trên bàn bên ngoài đã đặt mười cái chậu.
Bốn người phụ nữ kia vừa dọn xong chậu, công nhân trở về lại đi ra.
Tóc ai nấy đều ướt, đồng thời đã thay quần áo sạch. Trong tay cầm chậu nhỏ, còn có một cái bát.
“Trong thùng này là canh ô mai, còn trong này là canh đậu xanh.”
Cô bé tên là Đại Ni cầm thìa trong tay, đứng sau hai cái chậu trong sân, chỉ vào canh bên cạnh nói, rồi bắt đầu gắp thức ăn cho mọi người.
Ôn Oanh ghé vào cửa sổ nhìn xuống: “Bà nội, bọn họ chuẩn bị ăn cơm ạ?”
Bà Ôn nhìn người đến càng ngày càng nhiều, mấy chục người múc cơm xong liền tự động tìm chỗ ăn cơm. Có người ngồi trên bàn trong sân ăn cơm, còn có người ngồi ăn dưới tàng cây, có người bưng thức ăn trở về phòng.
Sở Thành rất nóng.
Vừa mới tắm xong, bọn họ chưa ngồi được bao lâu đã đổ một tầng mồ hôi.
Nhão nhão dính dính rất khó chịu.
Bà Ôn không quen với khí hậu ở đây, luôn cảm thấy trên da giống như dán một tầng gì đó. Bà nhìn quạt trên đỉnh đầu, cũng không cảm thấy mát mẻ đi đâu, quạt tỏa ra đều là hơi nóng.
Bà Ôn đang định đi tắm rửa thì thấy cháu trai trở lại.
Những công nhân đó vừa nhìn thấy cháu trai đã chào hỏi: “Ông chủ Ôn, cậu đã trở lại rồi?”
“Về rồi! Bữa tối hôm nay có hợp khẩu vị mọi người không?” Ôn Độ dùng tiếng địa phương hỏi.
Các công nhân cười và nói: “Hôm nay có rất nhiều thịt!”
Ôn Độ nở nụ cười.
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Bây giờ mua đồ ở khắp nơi trên cả nước còn phải dùng vé.
Nhưng Sở Thành thì khác, Sở Thành trở thành địa phương thí điểm, tháng trước đã hủy bỏ chính sách dùng vé mua đồ.
Dân chúng Sở Thành có thể cho thuê nhà ở, trồng rau cũng có thể đem đi bán, còn có thể đến nhà máy làm công kiếm tiền. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy nhà nhà đang trở nên tốt hơn, không ít người trong nhà có thể nuôi được mấy con heo.
Giống lợn kia là ông chủ lấy được từ nước ngoài, nuôi hai năm.
Lợn lớn nhanh, còn nhiều thịt, thịt săn chắc.
Có người bắt đầu nuôi lợn từ năm ngoái.
Chính sách vừa mở cửa, người mua thịt heo cũng nhiều hơn. Những người nuôi lợn ở nhà đều bán được giá tốt.
Lúc trước Ôn Độ đã bảo người ta đến thôn mua heo.
Nhưng hiện giờ không cần phiền toái như vậy nữa, mua thịt heo thuận tiện hơn không ít.
Công nhân ăn ngon, mới có sức làm việc.
Ôn Độ chưa bao giờ hà khắc với công nhân về mặt ăn uống.
Đây là chuyện tổn hại âm đức.
Cậu đi về phía sân sau, từ cầu thang lên tầng hai.
“Bà nội, con dẫn hai người đi ăn cơm nhé?” Ôn Độ không có ý định để bà nội ở nhà, một là trong nhà quá nóng, hai là cậu không muốn bà nội phải ăn cơm với các công nhân.
“Không thể ăn ở dưới sao?” Bà Ôn nhíu mày hỏi.
Ôn Độ đưa quần áo trong tay cho bà Ôn, cười giải thích nói: “Bà nội, đó là cơm của công nhân. Con là ông chủ, nếu con xuống ăn cùng chắc chắn bọn họ sẽ ngại.”
“Thời tiết Sở Thành không được mát mẻ giống Bình Thành. Qua mấy giờ nữa mấy thứ kia đều không ăn được. Cho nên mỗi lần nấu cơm, bọn con đều làm theo lượng cơm của công nhân.”
“Đi ra ngoài ăn có xa không?” Bà Ôn lo lắng thân thể cháu gái không chịu nổi.
Ôn Độ vội nói: “Không xa đâu ạ, đi khoảng hai trăm mét là tới.”
Ở bên kia cậu có mở chợ bán sỉ rau dưa, người trong thôn có thể đem rau ra đấy bán. Rất nhiều người bán rau muốn trực tiếp thu thức ăn từ trong tay thôn dân, sau đó tự mình mang đến chợ bán sỉ, kiếm giá chênh lệch.