Nhiều người đến bên này bán đồ ăn, bên này cũng trở nên phồn hoa.
Tuy thời gian mở mới được hơn một tháng ngắn ngủi.
Hiệu quả đã rõ ràng.
Hôm trước, bên ngoài chợ vừa mới mở một cửa hàng, nghe ông chủ Hoàng nói mùi vị tạm được. Nên cậu định đưa bà nội và em gái qua đó.
“Bà nội, quần áo trong này đều là quần áo mới, bà và em gái thay đi, rồi chúng ta đi ăn cơm.” Ôn Độ nói ra ngoài.
Thật ra căn nhà cậu mua này vẫn rất mát mẻ, nhưng rất dễ bị ngập.
Tầng một không có biện pháp để ở, hiện tại không ít người ở tầng hai.
Ôn Độ vào phòng mình, phát hiện chăn của mình đã được ai đó phơi cho, cậu liền biết là Triệu Hiểu Phi phơi.
Cậu ngồi đợi một lát, bà Ôn thay quần áo đi ra.
Quần áo vải cotton, hút mồ hôi lại thoáng khí, kiểu dáng còn rất đẹp mắt, mặc rộng rãi, ngược lại có hơi mát mẻ. Quần áo của Ôn Oanh cùng kiểu dáng với bà Ôn.
Ôn Độ cố ý bảo ông chủ Hoàng làm vậy.
Sau khi làm xong, ủi lại một lượt rồi chờ khi nào Ôn Độ trở về thì qua lấy.
Lần này Ôn Độ trở về định đón bà nội và em gái chơi tới hết nghỉ hè.
Cửa hàng trong nhà cũng tầm hai tháng mới có thể làm xong. Đợi đến khi cống thoát nước chuẩn bị xong hoàn toàn, bà nội có thể trở về thu xếp mở cửa hàng buôn bán.
“Quần áo này được đấy, con ra ngoài bảo người ta may riêng cho à?” Bà Ôn không tán thành việc cháu trai nấu cơm, “Lúc đi bà có mang theo quần áo, con còn ra ngoài mua quần áo làm gì?”
“Lần trước khi trở về con đã tìm người đặt hàng. Lần này quay về đây, người ta đã làm xong, giặt sạch và ủi luôn rồi. Vừa rồi con thuận tiện qua đấy lấy về.”
Ôn Độ biết tuy trong tay bà Ôn có tiền, nhưng cả đời bà tiết kiệm đã quen.
Quần áo rách thì vá lại, vài năm không có việc lớn gì thì không mua một bộ quần áo mới nào.
Nếu cậu không có bản lĩnh thì thôi, nhưng đã năng lực để cho bà nội ăn ngon mặc đẹp, vì sao phải để bà nội mặc quần áo vá?
“Đừng có kiếm được ít tiền mà tiêu tiền như nước. Nhiều quần áo mặc cũng không hết, có một bộ mặc là được.” Ngoài miệng bà Ôn nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Ai lại không thích cháu trai hiếu thuận chứ?
Nhưng bà đau lòng cho số tiền cháu trai kiếm được.
Số tiền này cháu trai phải làm lụng khổ sở mới kiếm được.
Cháu trai còn chưa kết hôn, cũng không có con, về sau thứ cần tiêu tiền còn nhiều lắm! Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút.
“Bà nội, chẳng phải kiếm tiền là để tiêu ạ? Mục đích con kiếm tiền là để cho bà và em gái được ăn nhiều đồ mặc đồ đẹp, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Câu này của Ôn Độ khiến cho bà Ôn vô cùng vui vẻ.
“Bà nội có tiền.”
“Tiền của bà là của bà.” Ôn Độ cưng chiều nhìn em gái mình, vươn tay dắt em gái, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm xong trở về nghỉ ngơi. Ngày mai làm xong thủ tục, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt chúng ta đi Hương Thành”
Hiện tại chính sách đi Hương Thành không bị kiểm soát chặt chẽ như trước nữa.
Rất dễ dàng để sang đó.
Giá cả đồ ăn trong cửa hàng không được coi là đắt, hương vị còn vô cùng ngon.
Ôn Oanh nhìn thấy hải sản trên bàn mà chảy nước miếng.
Trong giấc mơ, lúc cô bé mở mắt thì nhìn thấy mình đang ở trong khách sạn. Hình như anh trai nghe nói có tin tức của cô bé, xong bị người ta coi như tên vung tiền như rác, hẹn ăn cơm trong khách sạn đắt tiền nhất.