Bà Ôn đã tỉnh, rửa mặt xong từ lâu, đang chải tóc cho Ôn Oanh.
“Bà nội, lát nữa bà dọn đồ một chút, chúng ta sẽ trực tiếp đến Hương Thành. Bên kia phồn hoa hơn bên này, chúng ta qua đó ở một thời gian.”
Bà Ôn vừa nghe, không ngờ phải đi nhanh như vậy: “Không phải con nói mai mới đi sao?”
“Hạo Chỉ nói có việc phải về, hôm nay chúng ta cùng đi. Ngày mai đi cũng được, nếu bà định ngày mai đi, con sẽ nói với cậu ấy một tiếng.”
Ôn Độ nói xong muốn xuống tầng.
Bà Ôn nói: “Không cần, hôm nay đi là được. Chuyện chúng ta đến đấy ba con có biết không?”
“Không biết, con còn chưa nói với ba, muốn cho ba một niềm vui bất ngờ.”
“Vậy thì đừng nói với ba con vội.”
Bà Ôn định bỗng nhiên tập kích, muốn nhìn xem con trai mình ở bên kia rốt cuộc đang làm linh tinh gì?
Đang yên đang lành lại còn có suy nghĩ kỳ lạ muốn làm ca sĩ nổi tiếng?
Thành thật mở tiệm bánh bao không được à?
Chẳng phải nói bán bánh bao kiếm được rất nhiều tiền sao?
Sao cứ nhất định phải đi hát?
Cũng không nhìn xem bản thân hắn có cái mạng đó không.
Ôn Độ ở trong lòng yên lặng đốt cho ba cậu một cây nến.
“Bà nội, nếu ba con mà làm chuyện không đứng đắn, bà đánh ba con nhẹ một chút nhé?” Ôn Oanh ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
Bà Ôn nhìn cháu gái bênh vực ba mình, vỗ vỗ đầu cô bé nói: “Con thật sự là con gái tốt của ba con.”
“Con là áo bông của ba đó!”
Ôn Oanh cười rộ lên, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Trông rất giống em gái ngọt ngào.
Ôn Độ không tự chủ muốn ôm em gái, muốn xoa khuôn mặt của cô bé.
“Bà thấy con là áo bông lọt gió mới đúng.”
Bà Ôn hừ lạnh, nghe lời cháu trai, không lấy thứ gì khác, chỉ mang cho cháu gái vài bộ quần áo. Phòng ngừa trên đường quần áo bẩn, phải thay quần áo gì đó.
Ôn Oanh nghe thấy bà nội nói thế thì mềm mại phản bác: “Bà nội, con không phải là áo bông lọt gió đâu!”
“Nếu không phải con nhắc nhở bà, bà cũng không nhớ ra phải đến thăm ba con đâu đấy.” Bà Ôn nhìn thấy khuôn mặt bánh bao nhỏ của cháu gái, trong lòng cô bé không nhịn được đắc ý cười.
Hừ!
Thằng con không đáng tin kia của bà, ngay cả con gái của mình cũng biết hắn nhất định phải bị đánh.
Làm sao bà có thể không đánh hắn được chứ?
Ôn Thiều Ngọc còn không biết đại nạn sắp đến nơi, sau khi hắn thu dọn quán trở về. Đếm tiền xong mới đi tắm. Hắn định tắm rửa xong sẽ đi nấu mì gói. Như vậy thì sáng mai lúc đi làm sẽ bớt việc.
Tư Đồ Quang Diệu đã đi tắm trước.
Anh ấy tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc còn đang đếm tiền: “Số tiền mỗi ngày kiếm được không chênh lệch nhau nhiều lắm, còn cần đếm ả?”
“Cậu không hiểu đâu, đây mới là niềm vui khi kiếm tiền.” Ôn Thiều Ngọc đã đếm nhiều lần.
Đếm xong hắn bỏ tiền vào hộp giày và nhét dưới gầm giường.
Khóe miệng Tư Đồ Quang Diệu co rút: “Anh không lo tôi lấy tiền của anh à?”
“Tiền chỉ là vật chất, không còn thì có thể kiếm. Nếu như số tiền này có thể giúp tôi nhận rõ tính cách một người, vậy cũng rất có lời.”
Ôn Thiều Ngọc nói xong đi vào trong tủ lấy quần áo của mình ra, thấy Tư Đồ Quang Diệu cầm áo định mặc vào, vội nhắc nhở anh ấy, “Đừng mặc quần áo! Lát nữa còn phải châm cứu!”
"Ừm."
Tư Đồ Quang Diệu vừa nói xong, Ôn Thiều Ngọc đã hắt xì mấy cái.
“Anh không phải bị cảm đấy chứ?” Tư Đồ Quang Diệu cầm lấy áo sơ mi ngắn tay, cau mày nói, “Tôi ra ngoài mua thuốc cho anh, nếu mà bị cảm nghiêm trọng hơn, anh chắc chắn không thể ra ngoài bày sạp.”