Ôn Thiều Ngọc xoa mũi, giữ anh ấy lại: “Nên làm gì thì làm đi! Chắc có người nhớ thương tôi, nhắc tôi vài câu thôi mà, căn bản không phải bị cảm.”
“Tiền mua thuốc tính tiền tôi, không tính anh.” Tư Đồ Quang Diệu nói xong, thế mà thấy biểu cảm do dự ở trên mặt Ôn Thiều Ngọc.
Anh ấy cạn lời nói: “Anh đừng nói với tôi, anh không muốn tôi đi mua thuốc thật ra là vì luyến tiếc tiêu tiền?”
“Ôn Thiều Ngọc, sao anh không thử nghĩ xem? Anh mắc bệnh, người khó chịu chính là anh. Còn có thể làm chậm trễ việc kiếm tiền của anh, anh không nên vì nhỏ mà mất lớn, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Ôn Thiều Ngọc cũng không phải kẻ ngốc.
“Anh hiểu cái rắm!”
Tư Đồ Quang Diệu không nhịn được chửi tục.
Anh ấy cảm thấy đầu óc Ôn Thiều Ngọc có bệnh thật rồi, không phân biệt được cái nào nặng cái nào nhẹ.
Ôn Thiều Ngọc thấy Tư Đồ Quang Diệu nổi giận, nhỏ giọng nói: “Tôi không bị cảm, nhưng nghĩ lần sau bị cảm, hình như có thể dùng tới, mua chút về dự phòng cũng không tồi.”
Tư Đồ Quang Diệu nổi giận:???
Cái quái gì thế?
Một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng.
“Tôi đi tắm đây, cậu mau ra kia ngồi chờ đi. Lát nữa tôi châm cứu cho cậu. Châm cứu xong, còn có rất nhiều chuyện phải làm! Sáng mai bánh bao còn phải làm nhiều một chút, nhân sủi cảo cũng phải lấy ra trước.” Giọng Ôn Thiều Ngọc biến mất ở cửa phòng tắm.
Tư Đồ Quang Diệu hít sâu một hơi.
Anh ấy đã tạo nghiệt gì, mới có thể gặp được ân nhân cứu mạng như Ôn Thiều Ngọc?
Điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên.
Tư Đồ Quang Diệu đi qua nghe điện thoại: “Alo?”
“Tiên sinh, là tôi.”
Giọng nói quen thuộc truyền tới, sắc mặt Tư Đồ Quang Diệu đột nhiên chuyển lạnh, không phải tâm trạng anh ấy không tốt, mà anh ấy lại trở về cuộc sống trước kia, bỗng nhiên biến thành một người khác.
Hoàng Trí Minh nói cực nhanh: “Bên này đã giải quyết xong rồi, có cần chúng tôi qua đón ngài về không?”
Tư Đồ Quang Diệu nhìn về phía phòng tắm, do dự một chút, rồi nói: “Tạm thời không cần, có vấn đề gì thì trực tiếp Gọi điện thoại là được rồi.”
“Tiên sinh, ngài ở bên kia không an toàn cho lắm. Nhỡ đâu những người đó biết ngài ở đâu thì sao, chỉ sợ bọn họ sẽ làm ra chuyện cực đoan.” Đám người Hoàng Trí Minh cũng không dám coi mạng Tư Đồ Quang Diệu là trò đùa.
Giọng nói Tư Đồ Quang Diệu ẩn chứa sát ý: “Vậy các cậu không tới chẳng phải là được rồi à? Chẳng lẽ tôi không ở đây, các cậu không làm nên trò trống gì?”
“Không phải, người bên ngoài cho rằng ngài đã... ngài vẫn không nên lộ mặt thì tốt hơn.” Hoàng Trí Minh không dám nói thẳng, chỉ có thể dùng phương thức uyển chuyển nói rõ ràng.
“Thời gian dài như vậy các cậu mới biết chuyện? Cậu cảm thấy còn có người không lộ ra dấu vết à? A Minh, cậu là thủ hạ đắc lực của tôi, tôi tin cậu phải hiểu đây là một cơ hội rất tốt.”
Anh ấy không tin lần trước những người này đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Chắc chắn còn có người vẫn đang ẩn núp.
Hoàng Trí Minh nghĩ đến những tin đồn gần đây nghe được, khẽ rùng mình: “Tôi biết phải làm như thế nào rồi!”
“Tên phản bội trốn trong bóng tối, đều xử lý sạch sẽ cho tôi. Ai có hai lòng, ai dã tâm bừng bừng, ai lại có liên đến con riêng của ông già... Cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Tư Đồ Quang Diệu cũng đang thử nghiệm cấp dưới.
Phản bội, nói quá rồi.
Anh ấy đang thử thách những người này.
Tư Đồ Quang Diệu không muốn thiên hạ mà mình khổ sở mệt mỏi xây lên, cuối cùng lại bị người sau lưng đâm một đao, vì thế mất mạng.
Vừa vặn mượn cơ hội này khảo nghiệm thủ hạ.