Tư Đồ Quang Diệu nói: “Ba con là ân nhân cứu mạng của chú. Nếu ông ấy biết chú là ông sẽ cảm thấy chú đang lừa gạt ông ấy. Thật ra tất cả đều là ông ấy hiểu lầm.”
Ôn Độ chờ Tư Đồ Quang Diệu nói xong, khóe miệng không nhịn được co rút.
Đúng là chuyện mà ba có thể làm được.
“Cảm ơn chú đã chăm sóc ba con.”
“Không, ông ấy là người chăm sóc chú mới đúng.”
Ôn Độ cầm hợp đồng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy tên công ty đĩa nhạc và công ty điện ảnh, vào phòng bếp hỏi ba câu.
“Người ba cứu họ gì vậy?”
“Tư Đồ, là họ kép, có phải rất thú vị không?” Ôn Thiều Ngọc căn bản không nghĩ theo hướng khác, còn có tâm tư chia sẻ với con trai.
Ôn Độ ngẩn ra.
Tư Đồ Quang Diệu?
Thật ra cậu biết cái tên này.
Tư Đồ Quang Diệu, là ông chủ rất nổi danh, tuổi còn trẻ mà đã chết.
Mà chuyện khiến người ta bàn luận say sưa đó là anh ấy đã từng bị người khác phản bội, sau hai năm biến mất, anh ấy tái xuất giang hồ, trực tiếp doạ người nào đó vỡ mật.
Sau đó anh ấy buôn bán đàng hoàng, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đáng tiếc năm đó từng gặp nguy hiểm, tạo thành tổn thương nặng nề cho cơ thể.
Anh ấy vẫn luôn điều dưỡng thân thể, thế nhưng đến năm mươi tuổi thì đã chết.
Mà công ty tiếng tăm lừng lẫy nhất Hương Thành là do Tư Đồ Quang Diệu tạo ra.
Gương mặt Ôn Độ phức tạp nhìn ba mình.
Vận may gì đây?
Muốn đi hát thì gặp ông lớn trong ngành này.
Ba cậu không muốn ra mắt cũng không được.
Vừa vào nghề chắc chắn còn có thể ra album.
Coi như không nổi tiếng, chỉ cần có người chịu nâng đỡ hắn, hắn cũng có thể trở thành ca sĩ hàng năm đều ra đĩa nhạc riêng. Trong nhiều bài hát như vậy, luôn luôn có một bài hát có thể nổi tiếng.
Trong lòng Ôn Độ có hơi hâm mộ.
Thật sự rất thú vị.
Ôn Độ ở trong Bếp nói chuyện phiếm với ba cậu một lúc, hỏi hắn làm sao gặp được Tư Đồ Quang Diệu. Sau khi nói chuyện xong, cậu đi ra ngoài.
Phòng khách.
Em gái im lặng ngồi trên sô pha, bên cạnh là Luật Hạo Chi đang nói chuyện.
Từ khi gặp Luật Hạo Chi, Ôn Oanh vẫn quấn quýt lấy cậu ấy, không ngừng hỏi chuyện của Chi Chi.
Bà Ôn thấy cháu trai đi tới, thấp giọng hỏi: “Con đã hỏi rõ ràng chưa? Lai lịch người nọ là gì?”
“Quý nhân.”
Ôn Độ chỉ nói hai chữ.
Đợi đến khi Luật Hạo Chi dẫn người đi rồi, Ôn Độ mới kể lại quá trình ba và Tư Đồ Quang Diệu quen biết với bà Ôn một lần.
Bà Ôn nghe xong, nhất thời không biết phải nói gì.
Đây thật sự là...
“Con nói xem tại sao ba và em gái con lại may mắn thế? Tùy tiện cứu một người thôi mà đều là người giàu có.” Đây là vận khí gì vậy?
Ôn Độ cảm thấy rất không chân thật.
Dường như ông trời đang muốn bồi thường cho người một nhà bọn họ, tất cả giống như đang mơ.
“Đây đều là cơ duyên của bọn họ, là chuyện tốt.”
Bà Ôn cũng gật đầu: “Là chuyện tốt, bọn họ có quý nhân tương trợ, sau này con có thể thoải mái hơn rồi, không cần lo lắng cho hai người họ nữa.”
Đang nói dở thì đến lúc ăn cơm.
“Ăn cơm thôi!”
Ôn Thiều Ngọc làm cơm xong, nhìn về phía phòng ngủ nói: “Cậu cũng ra ngoài ăn cơm đi.”
Tư Đồ Quang Diệu chậm rãi ngồi dậy, đợi một lát mới đi ra.
Ngồi ở trước bàn ăn, Tư Đồ Quang Diệu phát hiện, tuy bà Ôn nghiêm mặt, nhưng lại không hung dữ một chút nào. Ánh mắt nhìn về phía anh ấy cũng hòa ái hơn nhiều.
Đây là quý nhân của con trai, bà không thể bày sắc mặt cho người ta xem được.
Bà Ôn tự nói với mình như vậy.