Tư Đồ Quang Diệu cũng không biết thân phận mình đã bại lộ, anh ấy còn tưởng rằng bà Ôn đã biết chuyện chỉ là hiểu lầm, nên mới đối xử tốt với mình.
Tuy nhiên tình huống vừa rồi đúng thật có hơi dọa người.
Cuối cùng anh ấy cũng hiểu vì sao Ôn Thiều Ngọc luôn nói quỳ xuống nhận lỗi.
Thì ra đều đã quen rồi.
“Quang Diệu, trong nhà cậu còn có người nào không?” Bà Ôn hỏi.
Tư Đồ Quang Diệu nói: “Ba mẹ con, còn có rất nhiều em trai em gái.”
“Gia đình cậu thật thịnh vượng”
Nghe xong, bà Ôn không có ngoài ý muốn, dù sao người bên này sinh con cũng rất nhiều, một nhà vài đứa nhỏ là chuyện bình thường.
“Cũng được!” Trong mắt Tư Đồ Quang Diệu mang theo vẻ đùa cợt, “Tính cả con riêng e rằng có thể lên hàng chục đấy chứ.”
Không riêng gì bà Ôn, mà những người ngồi trên bàn ăn đều khiếp sợ nhìn Tư Đồ Quang Diệu.
“Rốt cuộc nhà cậu có bao nhiêu người vậy?” Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt.
Tư Đồ Quang Diệu liếc nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Ba tôi có trên chục đứa con trai.”
Bên này Ôn Thiều Ngọc còn đang thán phục, anh ấy lại chậm rãi bổ sung: “Đây chỉ là con số tôi biết, tôi cũng không rõ, tổng cộng có bao nhiêu đâu.”
“Wow, ba cậu còn trâu bò hơn cả heo! Tốc độ sinh sản của thỏ chắc không nhanh như vậy đâu nhỉ?”
Ôn Thiều vừa nói xong thì bỗng nhiên kêu lên, hắn ôm đùi mình, u oán nhìn bà Ôn, hỏi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Véo con làm gì? Con có làm sai chuyện gì đâu?”
Bà Ôn hận không thể bịt miệng người này lại.
Bà còn chưa nói một câu nào mà miệng Ôn Thiều Ngọc đã như súng máy, bỗng nhiên thốt ra một câu dài.
Bà Ôn thấy đáy mắt Tư Đồ Quang Diệu không hề để ý, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà mở miệng xin lỗi Tư Đồ Quang Diệu: “Cậu Tư Đồ, con trai tôi không được thông minh cho lắm, ngoài miệng thích nói lung tung, cái gì cũng dám nói. Cậu đừng chấp nhặt với nó làm gì.”
Nghe vậy, Tư Đồ Quang Diệu sao có thể ngồi yên được?
“Bác gái, bác nói như vậy quá khách sáo rồi. Quan hệ của con và Thiều Ngọc vô cùng tốt, như thể anh em ruột. Bác nói như vậy, con cũng không tiện Gọt bác là mẹ.”
Ôn Thiều Ngọc điên cuồng ho khan, cơm trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài.
Hẳn giật mình há miệng nhìn Tư Đồ Quang Diệu.
Hắn hoàn toàn không hiểu Tư Đồ Quang Diệu đang nói cái quỷ gì?
“Đó là mẹ tôi mà, sao cậu có thể gọi là mẹ? Có phải cậu không có mẹ đâu, cậu gọi mẹ tôi làm gì nha?” Cơm trong miệng Ôn Thiều Ngọc còn chưa nhai xong, đã bắt đầu nói Tư Đồ Quang Diệu.
Nghe vậy, sắc mặt bà Ôn trầm xuống.
“Con ăn hết đồ trong miệng rồi hãy nói. Nếu không thì ngậm miệng lại cho mẹ”
Có nhiều lúc bà Ôn còn nghi ngờ kiếp trước mình làm điều ác nhiều quá, nên kiếp này mới sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như này.
Nhưng lời nói của con trai cũng thành công làm cho bà loại bỏ nghi ngờ đối với Tư Đồ Quang Diệu.
Nhưng thái độ của Tư Đồ Quang Diệu đối với con trai khiến bà Ôn có chút không chắc chắn.
“Cậu Tư Đồ...”
Bà Ôn vừa mở miệng, Tư Đồ Quang Diệu đã biết không hay lắm.
Tư Đồ Quang Diệu vội ngắt lời bà Ôn, ánh mắt trẻ con nhìn bà: “Bác gái, nếu bác không chê thì nhận con làm con nuôi đi. Sau này khi con kết hôn, bác làm người chứng hôn cho con.”
“Nhận thân cũng không phải chuyện nhỏ, cậu có muốn nói trước với người nhà không?”
Bà Ôn làm việc gì cũng luôn cẩn thận.
Ngay cả nói chuyện hay làm việc, một giọt nước cũng không lọt.