Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ cậu bé là một đứa nhỏ vô cùng đơn thuần, không có ý gì khác.
Mà Ôn Độ nhằm vào cậu bé như thể cậu bé là tên bại hoại tội ác tày trời nào đó vậy.
Loại tương phản mãnh liệt này, khiến cho người ta không nhịn được muốn đứng ở bên Luật Cảnh Chi.
“Vậy tớ cũng chỉ có thể cố gắng học tập, tranh thủ sau này có thể xin vào nội địa đi học.” Luật Cảnh Chi ngây thơ nói xong thì quay đầu lại hỏi Ôn Oanh, “Oanh Oanh, cậu chờ tớ một thời gian, chờ sau này tớ và cậu đi học cùng nhau.”
Ôn Oanh không ngờ còn có thể chuyện tốt như vậy, lập tức vui vẻ hỏi: “Vậy phải mất bao lâu?”
“E rằng phải chờ rất lâu.” Luật Cảnh Chi có hơi mất mát, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, “Nhưng tớ sẽ cố gắng.”
Ôn Oanh cảm thấy Chi Chi cố gắng muốn cùng mình đi học thật sự khiến người ta yêu thích!
“Chi Chi, cậu không cần lo lắng, tớ sẽ luôn chờ cậu. Cho dù cậu không thể học trung học cơ sở cùng tớ cũng không sao. Cậu có thể thi đại học mà. Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ học cùng một trường.”
Ôn Oanh thật sự là một cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên.
Luật Cảnh Chi vĩnh viễn bị thái độ lạc quan, tích cực hướng về phía trước của cô bé hấp dẫn.
Ôn Oanh giống như biết phát sáng.
Có thể xua tan tất cả bóng tối bên cạnh cậu bé, khiến cậu bé cảm thấy trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chuyện có thể lưu luyến.
Cô bé cũng rất đẹp.
Tốt đẹp đến mức khiến cho người ta tình nguyện xây dựng một thế giới sạch sẽ vì cô bé.
“Vậy Oanh Oanh sẽ quên tớ ư?” Vẻ mặt Luật Cảnh Chi lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, sao tớ có thể quên Chi Chi được chứ?”
Ôn Oanh biết mình vĩnh viễn sẽ không thể quên Luật Cảnh Chi được.
Luật Cảnh Chỉ là người đầu tiên cô bé nhìn thấy sau khi tỉnh mộng. Là một trong những người đã cùng cô bé trốn thoát khỏi tay bọn buôn người. Họ hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau để thoát khỏi bàn tay của những kẻ buôn người.
Cô bé biết trong giấc mơ, Chi Chi cũng sẽ chết như mình.
Trên thực tế, họ đều sống sót.
Tuy không biết vì sao, nhưng Ôn Oanh cảm thấy hai người bọn họ không giống nhau.
Luật Cảnh Chi nghe thấy câu trả lời của Ôn Oanh, khóe môi xuất hiện ý cười ngượng ngùng.
“Tớ cũng sẽ không quên Oanh Oanh.”
Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi cười ngọt ngào.
Ôn Độ hoàn toàn bị xem nhẹ thì trong lòng hơi khó chịu, cậu quay đầu nhìn về phía Luật Hạo Chi: “Em trai của cậu, cậu cũng mặc kệ sao?”
“Phải nói là không có gì để quản mới đúng.” Luật Hạo Chi biết từ trước đến nay em trai mình luôn có suy nghĩ riêng.
Cậu ấy sẽ không bởi vì em trai còn nhỏ tuổi mà xem nhẹ ý nghĩ chân chính của em trai. Mặc kệ em trai đưa ra quyết định gì, cậu ấy đều ủng hộ em trai.
Ôn Độ:???
Cậu khiếp sợ nhìn về phía Luật Hạo Chi, cau mày, hạ giọng tức giận nói: “Cái gì mà không có gì để quản?”
Luật Hạo Chi: “Hiện tại hai đưa nó còn chưa đến 7 tuổi. Cùng lắm tính thêm tuổi mụ thì được 7 tuổi. Hai đứa nhóc chơi với nhau, có thể có chuyện gì được chứ? Cậu bảo tôi quản cái gì? Không cho hai đứa nhóc chơi với nhau, chẳng lẽ cậu sẽ chơi với em gái cậu sao?”
Lúc này trong ngực Ôn Oanh ôm một con búp bê vải xinh đẹp, tay kia đang chọn lựa các loại quần áo nhỏ xinh đẹp.
Cô bé vừa chọn vừa hỏi ý kiến Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi nói: “Tớ cảm thấy cái này rất đẹp, chúng ta mặc vào thử xem.”
“Được!”
Ôn Oanh nghiêm túc mặc quần áo cho búp bê, Luật Cảnh Chi cầm quần áo nhỏ ở bên cạnh hỗ trợ.
Hình ảnh quá đẹp.