Ôn Độ không dám nghĩ đến hình ảnh mình và em gái chơi búp bê.
Thấy vẻ mặt bị đả kích của cậu, Luật Hạo Chi kéo cậu sang bên cạnh nói chuyện phiếm.
Trước khi đi, Luật Hạo Chi còn nháy mắt với em trai một cái.
“Anh giúp em đến đây thôi đó, còn lại phải xem chính em.”
Luật Cảnh Chi chỉ cho anh trai một ánh mắt thản nhiên, lại tiếp tục cùng Ôn Oanh chơi búp bê.
“Cậu định mua vải tự làm hay để tớ nhờ thợ may trong nhà làm giúp cậu?” Luật Cảnh Chỉ có một ngàn cách dụ dỗ Ôn Oanh đến nhà mình.
Ôn Oanh nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ có thể học cách may quần áo với thợ may nhà cậu không?”
“Đương nhiên có thể.”
Khóe môi Luật Cảnh Chi vui vẻ giương lên.
Ôn Oanh nói: “Quần áo có rất nhiều, chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng có thể dùng hết trong một ngày. Còn không bằng tự làm, như vậy còn có chút thú vị, tớ cũng có thể học được cách may quần áo.”
Luật Cảnh Chi chớp đôi mắt to xinh đẹp: “Vậy Oanh Oanh học cách làm quần áo, sau này có thể may cho tớ một bộ không?”
Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi giống như búp bê thật, sau đó trong đầu cô bé xuất hiện một hình ảnh.
Trong hình, cậu bé môi đỏ răng trắng ngồi trên ghế. Trước mặt cậu bé đặt rất nhiều quần áo.
Loại nào cũng có.
Vô cùng đẹp mắt, cũng đặc biệt hoa lệ.
Ôn Oanh rất muốn thay quần áo cho cậu bé, nhìn xem sau khi cậu bé mặc vào sẽ có hiệu quả như thế nào.
Ôn Oanh cúi đầu, búp bê xinh đẹp trong tay bỗng nhiên không còn thơm nữa.
“Chi Chi, sau này cậu sẽ mặc quần áo tớ làm chứ?”
Ôn Oanh chờ mong nhìn Luật Cảnh Chi, Luật Cảnh Chi không chút nghĩ ngợi đã gật đầu.
Cậu bé cam đoan với Ôn Oanh: “Sau này chỉ cần là quần áo cậu làm cho tớ thì tới sẽ mặc hết.”
Ôn Oanh nhìn anh trai, lại len lén nhìn bà nội, tiến đến bên tai Luật Cảnh Chi nhỏ giọng nói: “Chi Chi! Khi nào cậu đưa tớ đến gặp thợ may nhà cậu? Học quần áo cũng không giống như nấu cơm đâu. Tớ cũng không biết trước khi trở về tớ có thể học được hay không nữa.”
“Lần này không học xong, lần sau có thể tiếp tục đến học mà?"
Luật Cảnh Chi biết mình không giữ được Ôn Oanh, vậy nghĩ biện pháp gặp Ôn Oanh thêm vài lần.
Trẻ con có tính hay quên, hơn nữa bạn bè bên cạnh theo thời gian trôi qua sẽ càng ngày càng nhiều. Cậu bé có thể cam đoan mình chỉ có một người bạn là Ôn Oanh.
Nhưng sau này Ôn Oanh sẽ có bao nhiêu bạn bè, có người nào có thể thay thế vị trí của cậu bé hay không thì không thể nói rõ.
Luật Cảnh Chi nhất định phải giải quyết tai họa ngầm này.
Cậu bé muốn mình trở thành người không thể thay thế trong đám bạn của Ôn Oanh.
Ôn Oanh không ngờ còn có loại giải pháp này.
Cô bé vui vẻ nói: “Vậy sau này tớ có thể đến tìm đầu Bếp nhà cậu học nấu ăn không?”
“Đương nhiên có thể, cậu muốn học lúc nào thì học.”
Trong lòng Luật Cảnh Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy khi nào chúng ta đến nhà cậu?” Ôn Oanh không dám nhìn anh trai, cảm thấy có chút chột dạ.
Luật Cảnh Chi nhỏ giọng nói: “Ngày mai tớ đến đón cậu, đi cùng bà nội nhé?”
“Vậy tớ đi hỏi bà nội.”
Ôn Oanh thừa dịp anh trai không chú ý, lén lút lên vào phòng bếp.
Lúc này trong bếp chỉ có một mình bà nội.
Ôn Oanh cũng không lề mề, trực tiếp hỏi bà Ôn: “Bà nội, Chi Chi mời con đến nhà cậu ấy làm khách, con có thể đi không ạ?”
“Đương nhiên có thể. Đến nhà Chi Chi nhất định không được đi lung tung, cũng không được nhìn lung tung. Chơi một lát rồi về ngay.”