Đúng lúc này Ôn Thiều Ngọc đi toilet xong, thấy con gái bị người ta dẫn đi, lập tức nói với bà Ôn: “Mẹ, sao mẹ lại để Oanh Oanh đi cùng đứa bé kia? Nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Bà Ôn nhìn thoáng qua, hiếm khi cảm thấy con trai không có mắt nhìn, trực tiếp hỏi hắn: “Con cảm thấy trong nhà Chi Chi có cái gì không an toàn à?”
Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như không có.”
Bà Ôn không muốn nói chuyện với hắn nữa, đi ngang qua người hắn, đi đến ban công.
Trên ban công có không ít hoa, lúc đến bà phát hiện rất nhiều hoa còn chưa được cắt tỉa.
Bà cầm lấy kéo và bắt đầu cắt hoa.
Ôn Thiều Ngọc ở bên cạnh nói: “Mẹ, Oanh Oanh đáng yêu thế này, nếu bị người nhà Luật Cảnh Chi giữ lại thì làm sao bây giờ?”
“Giữ lại để làm gì, làm con dâu nuôi từ nhỏ hả?”
Ôn Thiều Ngọc: “Cũng không phải không có khả năng đó.”
“Người ta có điều kiện gì? Nhà chúng ta có điều kiện gì? Con cảm thấy người ta có thể để mắt tới cô nhóc nhà chúng
ta hå?"
Cũng không phải bà Ôn coi thường cháu gái của mình.
Ở trong lòng bà, Ôn Oanh là cô gái nhỏ tốt nhất, dù là ai đi chăng nữa cũng không xứng với cháu gái bảo bối của bà. Nhưng người ngoài lại không nghĩ như vậy.
Lần đầu tiên bà Ôn nhìn thấy ba mẹ Luật Cảnh Chi đã biết người một nhà này không dễ ở chung.
Cũng không biết gen hai vợ chồng kia như thế nào, mà lại sinh ra được hai đứa con trai ưu tú như vậy. Nhưng mà hai đứa nhỏ này không giống hai vợ chồng họ chút nào.
Nếu không phải dáng vẻ có hơi tương tự, bà còn nghi ngờ hai đứa nhỏ này được hai vợ chồng họ ôm về từ nơi khác.
Cha mẹ của Lục Cảnh Chi chỉ quan tâm đến tiền.
Họ không quan tâm đến con cái.
Cách đối nhân xử thế của họ cũng quá tệ.
Hai vợ chồng người này còn giả bộ giỏi hơn người kia.
Rõ ràng sức khỏe không sao, nhưng lại giả vờ yếu ớt hơn bất kỳ ai.
Nhìn xem gương mặt trắng hồng và móng tay hồng hào kia kìa. So với dân quê thì họ còn khỏe mạnh hơn nhiều.
Người như vậy khi gặp con trai mình thì chưa nói gì đã khóc trước rồi.
Cũng không thèm hỏi con mình đã phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ.
Rõ ràng đứa nhỏ kia còn sốt cao, cũng không thấy hỏi han lấy một câu.
Bề ngoài có vẻ như rất quan tâm đến con, nhưng thực tế lại chẳng quan tâm chút nào.
Vô cùng lạnh lùng.
Cũng ích kỷ.
Có một điều nữa mà bà Ôn không nói ra là, họ xem thường gia đình bà.
Họ chắc chắn sẽ không cho phép con trai mình cưới cháu gái của bà.
Nếu có thể, họ chắc chắn không muốn Lục Cảnh Chi và gia đình bà tiếp xúc với nhau. Nhưng hai đứa trẻ này rõ ràng là người quyết định, mà hai vợ chồng kia thì không có biện pháp quản chúng.
Cho nên bà Ôn không lo lắng cháu gái của mình sẽ bị người ta lừa đi làm con dâu nuôi từ nhỏ.
Ôn Thiều Ngọc không biết chuyện có nhiều điều phức tạp như vậy.
Chỉ cần có mẹ và con trai bên cạnh, Ôn Thiều Ngọc chẳng cần phải động đến đầu óc.
“Mẹ, mẹ nói vậy có khác gì tăng uy phong cho người khác, diệt uy phong của mình đâu? Điều kiện nhà chúng ta cũng không kém gì.”
Bà Ôn không biết con trai mình lấy đâu ra tự tin.
“Con có biết trong nhà Chi Chi có bao nhiêu tiền không? Nếu con không biết thì ra ngoài hỏi Quang Diệu đi.”
“Hỏi thì hỏi, có thể có bao nhiêu tiền chứ?”
Nói xong, Ôn Thiều Ngọc đi ra ngoài tìm Tư Đồ Quang Diệu.
“Haizz, cậu có biết trong nhà Luật Hạo Chi có bao nhiêu tiền không?” Ôn Thiều Ngọc vừa hỏi xong đã thấy mình hỏi thế thật vô lý, “Mà cậu có biết họ đâu, chắc cậu cũng không biết nhà họ có bao nhiêu tiền.”
“Tôi biết đấy.”