Tư Đồ Quang Diệu thầm nghĩ, chỉ sợ toàn bộ người Hương Thành đều biết nhà Luật Hạo Chi có khoảng bao nhiêu tiền.
“Sao cậu biết?” Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc.
Tư Đồ Quang Diệu nói: “Thật ra cũng không phải bí mật gì, nhà bọn họ là nhà giàu nhất trong thành.”
Ôn Thiều Ngọc: Những thứ khác hắn không hiểu, nhưng hai từ "giàu nhất" thì hắn vẫn hiểu.
Giàu nhất đại biểu cho giàu có.
“Cụ thể bao nhiêu tiền?” Ôn Thiều Ngọc cẩn thận hỏi.
“Chắc khoảng 30 tỷ đô la Mỹ.”
“Đó là bao nhiêu tiền?”
Ôn Thiều Ngọc hiếm khi nói tục một câu, cả người đều ngơ ngác.
Hắn tính toán ở trong lòng nửa ngày.
Sau khi quy đổi tỷ giá xong, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao mẹ lại mắng hắn ngu xuẩn.
Số tiền đó cả đời này hắn cũng không kiếm được.
Trong lòng Ôn Thiều Ngọc thở dài một hơi.
Đứa bé Chi Chi kia thật sự không giống như đứa bé sống trong nhà giàu nhất. Đừng nói Chi Chi, ngay cả anh Chi Chi cũng không giống lắm.
Trên người hai đứa nhỏ không có loại kiêu ngạo hống hách kia.
Ôn Thiều Ngọc có hơi đáng tiếc.
“Anh thở dài cái gì?”
Tư Đồ Quang Diệu không hiểu Ôn Thiều Ngọc nghĩ gì.
Ban đầu anh ấy phát hiện hai đứa nhỏ kia là người nhà họ Luật, rất kinh ngạc. Lúc đó anh ấy còn tưởng rằng hai nhà là thân thích, ai ngờ lại không phải.
Hai đứa nhóc nhà họ Luật kia rất săn sóc người nhà họ Ôn.
Ôn Thiều Ngọc lại thở dài hai hơi mới nói: “Tôi thấy đứa nhỏ Chi Chi kia rất tốt, mà nhân phẩm anh trai nó cũng không tệ, năng lực cũng tạm được. Tôi đang định chờ hai đứa nhỏ lớn lên thì tác hợp chúng nó. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, không thể có chuyện đó rồi.”
Nhà bọn họ không trèo cao nổi mà!
Lời này Tư Đồ Quang Diệu không thích nghe.
“Tôi cũng có tiền mà!”
“Sao cậu có nhiều tiền hơn nhà họ Luật được.” Ôn Thiều Ngọc không đợi Tư Đồ Quang Diệu mở miệng đã nói, “Người ta là người giàu nhất, là người giàu nhất đó.”
Tài sản 30 tỷ đó!
Thậm chí hắn còn không dám nghĩ.
“Thực ra anh có thể nghĩ rằng nếu gộp tất cả tài sản của gia tộc tôi lại cũng có số tiền tương đương bọn họ.”
Có khi còn nhiều hơn.
Tư Đồ Quang Diệu thẳng thắn nói ra thân phận của mình, nhưng Ôn Thiều Ngọc không để ở trong lòng, còn tưởng rằng anh ấy đang nói đùa.
“Haizz, vậy thì liên quan gì đến tôi? Dù sao tôi cũng không có tiền.”
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình thật sự là một người lương thiện, không vạch trần lời nói dối của Tư Đồ Quang Diệu.
“Tôi nói với cậu cái này, những việc làm ăn không chính đáng, cậu nên bỏ trước khi quá muộn thì hơn. Loại tiền đó dễ kiếm, nhưng khi tiêu loại tiền đó trong lòng không yên đâu. Về sau cũng không biết phải trả lại từ đâu.”
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Anh ấy rất muốn giải thích mình là một người làm ăn đứng đắn, nhưng há miệng nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói ra.
Anh ấy biết hiện tại mình nói cái gì Ôn Thiều Ngọc cũng không nghe lọt tai.
Ôn Thiều Ngọc giờ phút này trong đầu toàn bộ đều bị 30 tỷ chiếm cứ.
Ở một bên khác.
Ôn Độ và Luật Hạo Chi đến công trường. Mấy trăm công nhân đang làm việc khí thế ngất trời.
Ôn Độ vừa nhìn đã biết bên trong có bảy tám đội công trình.
“Khó trách hiệu suất bên cậu nhanh.”
“Rau củ các loại đã được vận chuyển đến. Ngoài chợ đầu mối ở cảng, thị trường ở đây tôi cũng không thể bỏ qua. Nếu không có đất thì tự xây. Nhưng mà tìm đất hơi tốn thời gian một chút, tiền cũng nhiều hơn tôi tưởng. Nhưng nói chung, kết quả vẫn tốt.”
Luật Hạo Chỉ nói nhẹ nhàng, giống như tất cả mọi chuyện đều là chuyện nhỏ.