Lục Hạo Chi đã nhận ra rằng thành phố này chính là cơ hội của mình.
Ở Hương Thành, cậu ấy không có nhiều chỗ để chen chân.
Nhưng Sở Thành thì hoàn toàn khác.
Hiện giờ ánh mắt những ông lớn kia đều ở bên ngoài, khinh thường không thèm ngó ngàng đến Sở Thành, phần lớn những người đến Sở Thành là những kẻ có chút tiền, muốn làm giàu nhanh chóng.
Mà những người này đều có một loại đặc tính của dân cờ bạc.
Luật Hạo Chi không giống bọn họ.
Cậu ấy tin vào tiềm năng của thành phố này.
Và cũng nhìn thấy tương lai của nó.
Cho nên cậu ấy mới vô cùng kích động.
“Nếu cậu cần giúp thì đừng khách sáo.” Luật Hạo Chi rất cảm kích những lời nói này của Ôn Độ.
Ôn Độ nhìn thấy sự quyết tâm của Lục Hạo Chi, như chuẩn bị làm một vố lớn, cậu không thể nhịn cười nói: “Thời gian vẫn còn nhiều, bây giờ tôi chỉ muốn tích lũy vốn, cậu chỉ cần sớm hoàn thành mấy cái chợ đầu mối này là được.”
Trước mặt Lục Hạo Chi bỗng nhiên xuất hiện một quyển sổ kế toán.
Quyển sổ này ghi lại lợi nhuận trong thời gian qua.
So với những vụ làm ăn lớn của gia tộc thì hình như nó không đáng kể.
Nhưng nếu tính toán kỹ lưỡng, lợi nhuận thu về lại đáng kinh ngạc.
“Cậu cũng thấy đấy, với nhiều công nhân như vậy, chẳng bao lâu nữa, chợ bán sỉ rau quả của chúng ta không lũng đoạn thị trường thì cũng là địa đầu xả.”
Luật Hạo Chi đã cảm nhận được niềm vui khi kiếm thật nhiều tiền.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta mang chút đồ ăn về đi.” Ôn Độ cẩn thận quan sát, trong lòng đã có dự tính.
Luật Hạo Chi gật đầu.
Hai người vừa định quay lại thì Ôn Độ đột nhiên dừng bước, khi nhìn thấy một người phụ nữ cách đó không xa, cậu cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Người phụ nữ cười khanh khách đi ngang qua người Ôn Độ, ánh mắt khi lướt qua cậu dừng lại một chút.
Sự khiếp sợ trong mắt cô ta nói cho Ôn Độ biết cậu không nhận lầm người.
“Sao vậy?” Luật Hạo Chi không hiểu hỏi.
Ôn Độ cau mày, giọng có chút lạnh lùng nói: “Tôi vừa thấy một người quen mặt.”
Người phụ nữ đó đột nhiên cứng đờ.
“Ở chỗ này cậu còn quen người nào ư, chẳng lẽ là người thân nhà các cậu, có muốn đi lên chào hỏi không?”
Mỗi lần Luật Hạo Chi nói thêm một câu, gương mặt Nhiễm Tú Trân lại khó coi vài phần.
Cô ta rất sợ Ôn Độ tiến lên nhận mình.
Từ sau khi cô ta và Ôn Thiều Ngọc ly hôn thì không còn nghĩ tới hai đứa nhỏ kia nữa.
Cô ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Hiện giờ cô ta đã có một đứa con, cô ta đã dành tất cả quan tâm và bảo vệ đặt ở trên người đứa bé này. Chồng cô ta đối xử với cô ta rất tốt, cô ta không muốn vì chuyện quá khứ mà hủy hoại cuộc sống hiện tại.
Nhiễm Tú Trân quay đầu lại, cảnh cáo nhìn Ôn Độ.
Trong lòng Ôn Độ cười lạnh.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, người phụ nữ này luôn nhẫn tâm như vậy.
Cô ta dường như chưa bao giờ để ý đến hai anh em họ trong lòng.
Cậu còn nhớ rõ kiếp trước lúc mình chật vật xuất hiện ở trước mặt cô ta, những lời nói cảnh cáo của cô ta, và ánh mắt hiện tại của cô ta chẳng có gì khác nhau.
Ôn Độ muốn nói cho cô ta biết em gái đã mất tích.
Nhưng nhìn thấy thái độ của Nhiễm Tú Trân, cậu cảm thấy không cần phải nói với cô ta nữa.
Quảng cáo tìm kiếm em gái được lan truyền rất rộng rãi.
Chỉ cần người có điện thoại di động đều có thể nhìn thấy nó.
Nhưng người phụ nữ kia chưa bao giờ hỏi một câu về em gái.
Sau đó con trai và chồng cô ta xảy ra chuyện, sau khi cô ta biết được thân phận của cậu thì chạy tới cầu xin cậu.
Sao cậu có thể đồng ý chứ?