Cô ta liền thuê người lên đài truyền hình, làm ầm ĩ trên mạng khiến mọi người đều biết.
Cũng may cô ta chỉ biết cậu là con rể của nhà có tiền, cũng không biết thân phận thật sự của cậu.
Ôn Độ đã đề phòng điều này từ sớm, ngoài bản thân cậu ra, không ai biết đế chế thương mại của cậu lớn đến mức nào.
Ngay cả khi giao tiếp với trợ lý hay thư ký của mình, phần lớn cũng đều qua online.
Cuộc họp cũng vậy.
Ôn Độ chỉ muốn để lại toàn bộ tài sản cho em gái, cậu không muốn bất kỳ kẻ nào biết về thân phận của mình.
“Chẳng phải ai quan trọng. Hoàn toàn không cần thiết.”
Ôn Độ thấy Nhiễm Tú Trân thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên sự chế giễu.
Kiếp này em gái vẫn còn sống rất tốt.
Ba cậu cũng còn sống.
Bà nội cũng khỏe mạnh.
Cậu vẫn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lấy được chỗ tốt từ mình.
“Vé đài truyền hình tôi đã lấy được rồi. Đến lúc đó chúng ta gọi bà nội qua sớm một chút, cổ vũ cho chú Ôn!”
Luật Hạo Chi nhớ đến mục đích Ôn Độ tới đây lần này chủ yếu là muốn thăm Ôn Thiều Ngọc.
“Làm phiền cậu rồi.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói những chuyện này.” Luật Hạo Chi nhìn thoáng qua ven đường, “Tài xế lái xe tới rồi, chúng ta về thôi. Bà nội đang ở nhà chờ chúng ta đó.”
“Được.”
Một chiếc xe tương đối sang trọng đỗ ở ven đường.
Trong lòng Nhiễm Tú Trân nghĩ rằng loại xe gì mà cần tài xế lái tới, cứ làm như nhà mình giàu lắm vậy.
Cô ta chưa kịp quay lại nhìn thì chồng cô ta đã nói: “Giá chiếc xe này không rẻ đâu! Hương Thành đúng là nơi đầy rẫy người có tiền. Em nhìn hai tiểu thiếu gia trẻ tuổi kia kìa, người vóc dáng cao kia chắc chỉ khoảng 20 tuổi, người còn lại nhỏ tuổi hơn, trông chỉ tầm mười mấy tuổi, nhưng giá trị của người ta tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng được.”
Nhiễm Tú Trân nghe chồng mình nói, theo bản năng quay đầu lại nhìn, trong đó có một người đàn ông vóc dáng rất cao, không phải ai khác, chính là đứa con trai lớn mà cô ta đã từng vứt bỏ ở quê nhà không muốn nhận ra.
“Có lẽ đó không phải xe của bọn họ.” Nhiễm Tú Trân không tin nhà họ Ôn có thể xoay người.
Tuy mấy năm trước cô ta từng nghe nói, thực ra nhà họ Ôn là địa chủ. Sau đó ba Ôn Thiều Ngọc qua đời, gia đình mới suy sụp.
Bà Ôn dẫn theo một trai một gái, cuộc sống còn khổ hơn những gia đình nghèo nhất trong thôn.
Bên này, chồng của Nhiễm Tú Trân lại nói: “Cho dù những chiếc xe này không phải của họ, nhưng có thể kết giao với người có tiền, cũng tuyệt đối không phải hạng người bình thường.”
“Vậy sao?”
Nhiễm Tú Trân Muốn đuổi theo hỏi một câu, nhưng lại lo lắng quan hệ giữa mình và Ôn Độ bị phơi bày.
Mà điều khiến cô ta sợ hãi hơn đó là Ôn Độ sống tốt hơn mình.
Cô ta không thân với con trai lớn.
Không phải cô ta không muốn không thân với con trai lớn, mà là con trai lớn vừa được sinh ra không bao lâu đã bị bà Ôn mang đi.
Theo lời của bà Ôn mà nói: “Buổi tối con nghỉ ngơi thật tốt, chuyện đứa nhỏ không cần con quản.”
Cô ta không hiểu tại sao bà Ôn lại tàn nhẫn như vậy. Nhưng trong lòng cô ta biết rõ bà Ôn coi thường mình.
Gia đình đó thực sự khiến cô ta cảm thấy ngột ngạt.
Cô ta không thể chờ đợi để thoát khỏi nơi đó.
Sau đó cô ta đã thành công.
Cô ta không muốn có đứa con thứ hai, lúc ấy Ôn Thiều Ngọc nói chỉ cần cô ta sinh đứa bé ra, hắn sẽ đồng ý ly hôn với cô ta.
Cô ta tin, hắn cũng nói được làm được.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.