Giá bán ở bên này nhất định sẽ phải tăng thêm.
“Sao tự dưng lại muốn tăng giá?” Luật Hạo Chi híp mắt nhìn cậu, vừa nhìn đã biết trong lòng không thoải mái.
Luật Hạo Chi bắt đầu nghĩ lại.
Có phải gần đây biểu hiện của cậu ấy quá tốt, nói chuyện cũng quá nhiệt tình, cho nên mới khiến Ôn Độ tham lam không?
Giọng Ôn Độ không nhanh không chậm đáp: “Đây không phải là giá khởi điểm. Giá cả này nếu cậu tìm ở nơi khác, chắc chắn không thể rẻ hơn của tôi. Nhưng tôi không thể chịu lỗ được.”
“Cậu nói như vậy mà không đỏ mặt à?” Luật Hạo Chi không muốn trở thành kẻ coi tiền như rác.
Ôn Độ: “Trong kinh doanh không thể để cậu ăn thịt, còn chúng tôi ngay cả một ngụm canh cũng không có.”
“Cậu không thể quá đáng.”
“Chỉ tăng một chút mà thôi, có gì quá đáng đâu, so với số tiền cậu kiếm được chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã về đến nhà.
Lúc về cậu mới phát hiện trong nhà hình như thiếu hai đứa nhỏ.
Ban đầu Ôn Độ cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng hai đứa nhỏ đang ở trong phòng làm bài tập.
Tuy trường học cho nghỉ hè, nhưng còn có bài tập hè.
Lần này ra ngoài chơi, không biết bao lâu mới có thể trở về, Ôn Oanh quyết định mang bài tập hè theo.
Từ hôm qua đến nay, chỉ cần lúc không có việc gì, Ôn Oanh đều sẽ thanh thản ổn định làm bài tập.
Hiện tại, trong lòng Ôn Độ còn có một chuyện qua trọng khác.
Cậu nhìn thoáng qua bà nội, đưa tay kéo ba cậu vào phòng mình.
“Con kéo ba vào làm gì? Thần thần bí bí làm gì thế?” Ôn Thiều Ngọc còn có việc bận, định nói xong liền đi ra ngoài.
Ôn Độ cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Hôm nay con nhìn thấy người phụ nữ kia.”
“Ai vậy? Chẳng lẽ là chị Mai lúc trước con đã nói với ba?” Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng con trai nhìn thấy đại minh tinh.
Ôn Độ đành phải nói một cái tên.
“Con thấy Nhiễm Tú Trân.”
Ôn Độ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của ba mình, phát hiện sau khi ba cậu nghe thấy cái tên này chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.
Ôn Thiều Ngọc cau mày hỏi: “Vậy cô ta có nhìn thấy con không? Có nói chuyện với con không?”
Ôn Thiều Ngọc biết người phụ nữ kia không thích mình. Nếu không thì lúc trước đã không bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
“Bà ta có thể nói gì với con được chứ, bà ta chán ghét con còn không kịp, sao có thể nói chuyện với con đây?”
Giọng điệu Ôn Độ lạnh như băng.
Ôn Thiều Ngọc lo lắng nhìn thoáng qua con trai: “Thật ra cô ta không thích cuộc sống ở nông thôn, dù sao thì cô ta cũng là người thành phố.”
Lời này của Ôn Thiều Ngọc khô khan, như thể đang nói dối.
Ôn Thiều Ngọc rất uể oải.
Hắn còn nói: “Thật ra cô ta sống cũng không dễ dàng. Cho dù cô ta có sai, nhưng cũng là người sinh con ra. Con không nên trách cô ta, cũng không nên oán cô ta. Là ba không có bản lĩnh, không thể giữ mẹ con lại, không cho mẹ cuộc sống mẹ con muốn.”
“Cô ta rời đi cũng do ba quá ngu ngốc, con và em gái con không nên trách cô ta, dù nói thế nào, cô ta cũng là mẹ ruột của các con.”
Gương mặt Ôn Độ càng ngày càng khó coi.
“Ba không cần nói chuyện thay bà ta, bà ta là người như thế nào, trong lòng con rõ ràng hơn ba.”
Giọng điệu Ôn Độ rất lạnh.
Cậu từng tưởng rằng mình không hận, trên thực tế mình vẫn rất hận.
“Cô ta cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
“Chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân là nỗi khổ của bà ta ư?”
Ôn Thiều Ngọc nghe câu hỏi của con trai thì á khẩu không trả lời được.
Dù nói thế nào thì người phụ nữ kia cũng là mẹ của cậu.