“Dù cô ta có làm gì đi nữa, thì đó cũng là sự tự do của cô ta."
“Vâng”
Giọng nói Ôn Độ lạnh lẽo, nhưng vô cùng dọa người.
Cho dù là người không thông minh cũng có thể nghe ra được, cậu rất có ý kiến đối với người phụ nữ kia.
Ôn Độ nhìn ba mình, thẳng thắn hỏi: “Ba, nhiều năm như vậy ba không kết hôn, có phải còn đang chờ bà ta không?”
Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc nhìn Ôn Độ.
Ôn Thiều Ngọc vội cũng xua tay giải thích: “Trước kia ba rất thích cô ta. Khi đó cô ta sinh cho ba hai đứa con, ba cũng không nghĩ tới cái gì khác. Khi cô ta muốn về thành phố mà đề nghị ly hôn với ba, ngay cả hai đứa con cũng không cần, ba đúng là nghĩ mãi không ra.”
“Sau đó ba mới hiểu được, thì ra cô ta vốn dĩ không thích ba. Cô ta gả cho ba chỉ vì không muốn chịu khổ mà thôi. Hơn nữa vẻ bề ngoài của ba đẹp trai, nhà chúng ta ăn uống cũng tốt hơn nhà người khác một chút, nên cô ta mới lựa chọn ba trong một đống người.”
“Ba có thể nhìn ra những điều này, thật sự không dễ dàng chút nào đâu.”
Không phải Ôn Độ đang nói móc ba cậu, mà là thật tâm thật ỷ khích lệ.
Chỉ là lời khích lệ này nghe như là nói móc.
Rất không êm tai.
Ôn Thiều Ngọc cười khổ: “Ba cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi ly hôn với cô ta, ba cũng không cam lòng cho lắm, mỗi ngày cà lơ phất phơ, còn đi học theo người ta đánh bài.”
“Sau đó ba suy nghĩ cẩn thận. Ở trong lòng cô ta bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc quay lại thành phố. Cô ta có cuộc sống tốt hơn, điều này không có gì đáng trách, ba không cho cô ta cuộc sống tốt đẹp như tưởng tượng, nếu còn không thả cô ta đi, vậy ba cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”
Ôn Độ nghe xong những lời này liền biết trong lòng ba cậu đã hiểu rõ, trong lòng cậu nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thế là đủ rồi.
Cậu còn đang lo lắng sau này ba cậu sẽ mềm lòng.
Nếu ba cậu đã không mềm lòng, vậy có một số việc cũng nên nói với ba cậu một tiếng.
“Hôm nay bà ta nhìn thấy con, còn cảnh cáo con phải làm bộ như không biết bà ta.”
Ôn Độ vừa nói xong, sắc mặt Ôn Thiều Ngọc đã trở nên vô cùng khó coi.
Người phụ nữ chết tiệt kia không muốn có bất cứ liên lụy gì với hắn cũng được, nhưng sao cả con trai mình cũng không quan tâm?
Chẳng lẽ trong lòng người phụ nữ kia, con mình cũng không quan trọng ư?
Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nghĩ tới hai đứa nhỏ?
Thật ra trong lòng Ôn Thiều Ngọc đã có đáp án.
Trái tim người phụ nữ kia không phải tàn nhẫn bình thường.
“Sau này gặp lại người phụ nữ kia thì cứ làm bộ như không biết cô ta, nếu sau này cô ta tới tìm con, con phải nói với ba, không nên tiếp xúc một mình với cô ta.”
Ôn Thiều Ngọc không muốn con trai mình phải chịu uất ức, hắn biết con trai cũng có biện pháp giải quyết chuyện này, nhưng dù sao con trai cũng là con, mặc kệ thế nào thì người phụ nữ kia cũng là mẹ ruột của cậu.
Có những lời truyền ra sẽ bất lợi cho con trai.
Hắn không cho phép bất cứ ai làm hại con mình.
“Mặc kệ sau này cô ta tìm con là vì chuyện gì, con cũng không được ra mặt. Nhớ kỹ chưa?”
Lần đầu tiên trong đời Ôn Thiều Ngọc ra dáng người ba uy nghiêm.
Sắc mặt Ôn Độ tốt hơn rất nhiều.
Cậu tức giận không phải vì người phụ nữ kia không nhận cậu.
Cậu chỉ lo ba mình còn nhớ thương người phụ nữ kia mà thôi.
“Ba yên tâm.”
Ôn Thiều Ngọc thấy con trai đồng ý rồi, vì thế gật gật đầu, xoay người đi vào bên trong.