Cậu bé quay đầu thấy Ôn Oanh đang nhỏ giọng nói gì đó bèn tò mò ghé qua nghe, sau đó im lặng suốt hồi lâu.
Trong miệng Ôn Oanh giống như đang niệm kinh nói: "Ba hạng nhất! Ba là quán quân! Ba nhất định phải giành quán quân! Quán quân, quán quân, quán quân…”
Trên sân khấu, hai người dẫn chương trình còn kích động hơn trước đó.
"Thời khắc mọi người mong đợi nhất đã đến, vậy thì ai là quán quân của cuộc thi ca hát lần này đây? Chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất để chúc mừng anh ấy, anh ấy chính là..."
Ôn Oanh nắm chặt nắm tay nhỏ, sốt ruột nói: "Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc! Nhất định là Ôn Thiều Ngọc!"
Người dẫn chương trình: "Anh ấy chính là..."
Hồi lâu vẫn không nói ra tên.
Ôn Oanh có tính cách mềm mại cũng cảm thấy người dẫn chương trình rất thèm ăn đòn.
"Tên của anh ấy chính là Ôn Thiều Ngọc! Chúng ta hãy chúc mừng anh ấy đã trở thành quán quân của cuộc thi ca hát lần này!"
Cuối cùng người dẫn chương trình cũng đã nói ra.
Không ít người đều mê mang.
Ôn Oanh: "???"
Bà Ôn: "!!!"
Ôn Độ nhướn mày.
Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn biểu cảm của Ôn Oanh, thở phào nhẹ nhõm. Luật Hạo Chi vỗ tay trước tiên, lúc này mọi người mới như tỉnh mộng.
"A! Ôn Thiều Ngọc!!!"
Ôn Oanh kích động nhảy dựng lên làm Luật Cảnh Chi hoảng sợ, cậu bé vội vàng che chở cho Ôn Oanh. Ôn Độ cũng vô cùng vui mừng quay đầu nhìn em gái, phát hiện có người đã che chở cho em gái trước cả mình một bước.
Ôn Độ nắm tay em gái, thấp giọng nói: "Đừng để ngã!"
"Anh trai, ba là quán quân! Ba là quán quân! Sau này ba có thể làm ca sĩ rồi!"
Ôn Oanh kích động nói xong, khán giả tại hiện trường cũng hưng phấn hoan hô và chúc mừng.
Có không ít người lúc trước không biết đến Ôn Thiều Ngọc nhưng qua cuộc thi này, bọn họ đều đã nhớ kỹ cái tên đó.
Giọng hát của hắn rất có sức cuốn hút.
Nghe rất êm tai.
Trên sân khấu, Ôn Thiều Ngọc cũng sợ ngây người, hắn đứng trên đó cầm cúp, vui đến phát khóc.
Người dẫn chương trình cười hỏi hắn: "Giờ phút này anh có lời gì muốn nói với mọi người không?"
Ôn Thiều Ngọc đứng trước micro, sau khi phát ra một âm thanh mới nói: "Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thích hát kinh kịch thì tôi không thích làm bất cứ chuyện gì cả. Tôi cho là tôi thích hát kinh kịch, mãi cho đến một ngày tôi nghe thấy có người cất cao giọng hát trong công viên, lúc ấy tôi mới biết tôi cũng thích ca hát.”
“Đến khi tôi được đứng trên sân khấu này, tôi mới hiểu rằng tôi thích cảm giác được đứng trên sân khấu hơn. Cho dù là đứng ở đây ca hát, hay là đứng ở đây diễn kinh kịch, chỉ cần có thể đứng ở đây là tôi đã thích rồi."
Hắn dừng một chút.
Cúi đầu nhìn chiếc cúo trong tay, hẳn kích động nói: "Tôi đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi đạt được vị trí thứ nhất. Sau này tôi sẽ ở trên sân khấu, dựa vào nỗ lực của mình và đạt được vị trí thứ nhất tiếp theo. Rất cảm ơn người nhà của tôi, nhờ vào sự bao dung của họ nên mới có tôi của ngày hôm nay."
Hắn nhìn thẳng xuống sân khấu, nghiêm túc nói: "Sau này, ba sẽ trở thành trụ cột cho cả nhà, thay các con che mưa chắn gió!"
Ôn Độ nhìn người ba tỏa sáng trên sân khấu, cảm giác tất cả những thứ này rất không chân thật.
Giống như đang mơ.
"Cứ như đang nằm mơ vậy!"
Cậu thấp giọng nỉ non.
Bỗng nhiên, cô bé bên cạnh mềm nhũn nói: "Ba trong mơ không tỏa sáng như vậy! Ông ấy đã sớm bị lũ lụt cuốn trôi, chết đuối rồi!"
Thân thể Ôn Độ cứng đờ, khiếp sợ nhìn em gái.