"Oanh Oanh, em vừa mới nói gì?" Ôn Độ nắm chặt tay em gái, ánh mắt nhìn cô bé gắt gao.
Ôn Oanh không hiểu vì sao anh trai lại kích động như vậy, bèn lặp lại lời mình vừa mới nói một lần nữa.
"Làm sao em biết?" Ôn Độ trầm giọng hỏi.
Ôn Oanh không giấu giếm anh trai, nhỏ giọng nói: "Em thấy trong mơ á."
"Mơ thấy nó khi nào?"
"Lúc bị bọn buôn người bắt."
Sớm vậy sao?
Ôn Độ không tiếp tục hỏi nữa, nơi này có quá nhiều người nên rất bất tiện, cậu cần trở về rồi tìm thời gian ở riêng với em gái để nói chuyện rõ ràng hơn.
Lễ trao giải đã kết thúc.
Trên sân khấu rất hỗn loạn.
Khán giả dưới sân khấu thì chuẩn bị rời đi.
Không ít người của công ty đĩa nhạc đi tới hậu trường định tìm Ôn Thiều Ngọc ký hợp đồng. Bọn họ chuẩn bị đánh trước nhẹ nhàng hơn đánh sau, nào ngờ Ôn Thiều Ngọc nói mình đã ký hợp đồng rồi.
Có người không tin, tưởng là Ôn Thiều Ngọc lấy cớ, vẫn còn đang tận tình khuyên bảo đào chân tường.
Đúng lúc này, hướng cửa kia thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Người bên trong nhìn qua phía cửa giống như đã nhận ra gì đó.
Một người đàn ông có dáng dấp hung ác, tuy rằng khoe môi mang theo nụ cười nhưng trông vẫn cực kỳ không dễ chọc vào đang dẫn theo mấy người bước vào từ bên ngoài, sau đó ném thẳng một phần hợp đồng đến trước mặt Ôn Thiều Ngọc.
"Nhóc con, ký hợp đồng này đi."
Giọng điệu của người nọ rất không tốt.
Thái độ cũng rất ác liệt.
Hình như không phải đến ký hợp đồng mà là đến ép mua ép bán.
Ôn Thiều Ngọc uyển chuyển từ chối nói: "Tôi đã ký hợp đồng rồi!"
"Ký rồi? Trước đây cậu nói vẫn chưa hợp tác với công ty nào, sao bây giờ lại ký hợp đồng rồi? Ký rồi cũng chẳng liên quan gì, tôi hủy hợp đồng đó giúp cậu, còn giờ thì cậu ký hợp đồng này trước đi."
Người đàn ông gõ gõ hợp đồng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ôn Thiều Ngọc thức thời một chút.
Ôn Thiều Ngọc có ngu cũng biết mình không thể ký hợp đồng lung tung.
Hắn không quen biết người đàn ông trước mắt, nhưng cảm giác mâu thuẫn khi trông thấy sự hâm mộ và sợ hãi trong ánh mắt của những người khác khiến Ôn Thiều Ngọc càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Chuyện hủy hợp đồng không cần các anh đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ công ty. Đến lúc hủy hợp đồng, tôi sẽ liên lạc lại với anh, anh thấy được không?"
Thái độ của hắn rất tốt, thế nhưng đối phương căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.
Nếu không phải quán quân lần này là Ôn Thiều Ngọc, bọn họ mới lười ký hợp đồng với một người đàn ông lớn tuổi thế này.
Nhìn trẻ thì đã sao?
Tuổi tác bày ra ở đó, về sau cũng không có tiền đồ gì.
"Mau ký đi, đừng lề mà lề mề."
Giọng nói của người đàn ông rất thiếu kiên nhẫn, tốc độ gõ bàn cũng càng lúc càng nhanh, giống như bùa đòi mạng.
Những người xung quanh Ôn Thiều Ngọc đều trốn đi thật xa, còn có người lén lút rời đi để miễn cho mình cũng bị người ta ép mua ép bán.
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy rất may mắn khi Tư Đồ Quang Diệu không có ở đây.
Nếu không, với tính cách Tư Đồ Quang Diệu, chuyện này chắc chắn sẽ không tốt lành gì.
"Nếu anh thật sự muốn ký hợp đồng với tôi thì có thể cho tôi xem hợp đồng kỹ càng không?" Ôn Thiều Ngọc tốt bụng nói.
Người đàn ông nhất thời nổi giận, há miệng mắng chửi: "Cho cậu mặt mũi thì cậu đừng có mà không biết xấu hổ, bảo cậu ký thì cậu nhanh chóng ký tên cho tôi đi, nếu không về sau cậu đừng mong mình sẽ lăn lộn được trong cái giới này nữa. Khỏi ca hát gì hết, chạy về nhà mà ăn xin!"