Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc rất khó coi.
Người đàn ông thấy vậy bèn đắc ý cười hỏi: "Nhóc con, nghĩ kỹ chưa?"
"Tôi..."
Ôn Thiều Ngọc mới mở miệng nói được một chữ thì sau lưng đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Anh gọi ai là nhóc con?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên bèn trông thấy một khuôn mặt lạnh lùng, còn tưởng rằng mình nhìn lầm người. Hắn ta dùng sức dụi dụi mắt mới phát hiện mình không bị hoa mắt.
Tiếp tục nhìn quần áo người trước mắt này đang mặc, là một bộ quần áo ở nhà bình thường chứ không phải là suit ba mảnh tao nhã.
Tóc cũng rất tự nhiên.
Trông có vẻ trẻ hơn vài tuổi so với dáng dấp chỉnh tề trước đó.
Không giống người mà hắn ta biết!
Nhưng dáng vẻ này quá giống!
Ôn Thiều Ngọc vội vàng kéo người nọ ra phía sau, nhỏ giọng nói: "Quang Diệu, đây là ông chủ lớn của công ty đĩa nhạc muốn tìm tôi nói chuyện, không phải tới gây sự. Cậu ở bên cạnh chờ một lát đi, tôi xử lý xong sẽ đến nói với cậu sau,"
Quang... Quang Diệu?
Hai chân người đàn ông như nhũn ra, nếu không phải anh ấy cảnh cáo nhìn hắn ta thì chắc chắn hắn ta đã quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Quang Diệu.
Tư Đồ Quang Diệu không nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc xoay người, nói với người đàn ông: "Ông chủ, anh muốn ký hợp đồng với tôi thì có thể cho tôi thêm thời gian được không? Tôi mới ký hợp đồng với người khác, bây giờ mà hủy hợp đồng sẽ không được tốt lắm đâu. Tôi..”
"Vậy thì không cần hủy hợp đồng nữa."
Thái độ của người đàn ông vô cùng giận dữ, cầm lấy hợp đồng trên bàn rồi xoay người rời đi.
Trong lòng hắn ta mắng chửi hùng hổ, thằng nhóc này rõ ràng có người chống lưng mà còn giả vờ hèn nhát.
May hắn ta không bắt ép người ta lăn dấu tay.
Nếu không công ty đĩa nhạc của họ sẽ xong đời.
Người đàn ông nghĩ đến truyền thuyết của Tư Đồ Quang Diệu trên giang hồ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn ta nói với đàn em của mình: "Mấy ngày nay tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì các cậu cứ tìm người khác đi xử lý. Người khác hỏi thì cứ nói tôi bệnh rồi."
Đàn em không hiểu: "Đại ca, làm gì có người nào đang yên đang lành lại trù mình đổ bệnh chứ?"
"Bảo cậu đi thì cậu đi đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?"
Người đàn ông tức giận mắng.
Bộ hắn ta muốn mình bệnh chắc?
Nhưng nếu hắn ta không bệnh thì cái chết cách hắn ta cũng không còn xa đâu.
Hắn ta năm nay mới hai mươi tám thôi, không muốn mất sớm lúc tráng niên.
Người đàn ông đi rồi.
Ôn Thiều Ngọc ù ù cạc cạc: "Kỳ quái, người này có vẻ rất dễ nói chuyện, chỉ là đôi khi không muốn cho người ta nói chuyện."
Tư Đồ Quang Diệu: "..."
Quên đi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
"Chúng ta có thể trở về chưa?" Ôn Thiều Ngọc thấy các thí sinh khác lục tục rời đi bèn quay đầu hỏi Tư Đồ Quang Diệu.
Tư Đồ Quang Diệu nói: "Còn một bữa tiệc chúc mừng."
"Vậy thì thôi."
Ôn Thiều Ngọc biết công ty đĩa nhạc mình muốn đến không giống với công ty người ta, hắn sẽ không bị bắt nạt. Hơn nữa đó cũng là một công ty nhỏ nên không cần phải đi theo đám xã hội đen này lăn lộn.
Hắn kiên định cho rằng chỉ cần có tác phẩm tốt là có thể nổi tiếng.
Thành danh hay không không quan trọng.
Điều quan trọng là hắn có cơ hội ca hát.
Suy nghĩ của Ôn Thiều Ngọc rất đơn giản.
Tư Đồ Quang Diệu thì cho rằng hắn hoàn toàn không cần phải ở lại nơi này, bắt chuyện làm quen với những người kia. Ôn Thiều Ngọc thì khác, hiện tại hắn phải trở về học tập, cố gắng bổ sung cho mình để chuẩn bị cho tương lai.