"Ừ, chúng ta trở về thôi."
Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi hậu trường đã nhìn thấy mọi người trong nhà trước cửa ra vào.
Hắn ôm cúp đứng đó cười như một tên ngốc.
"Ba!"
Ôn Oanh nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc trước tiên, vui mừng vẫy tay.
Những người khác cũng nhìn về phía Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy trên mặt mẹ mình hiện lên một nụ cười, bèn đi tới nói với bà Ôn: "Mẹ, mẹ đừng cười nữa, trông dọa người quá!"
Thân thể bà Ôn cứng đờ, cười càng thêm dữ tợn.
Tư Đồ Quang Diệu theo sau hít thở sâu.
Sau này người đại diện đi theo Ôn Thiều Ngọc nhất định phải là người có EQ cao mới được, EQ của trợ lý cũng không thể thấp. Nếu không với cái miệng này của Ôn Thiều Ngọc không biết còn phải đắc tội bao nhiêu người.
Tư Đồ Quang Diệu rầu rĩ thở dài, cảm thấy tóc mình sắp rụng hết rồi.
Ôn Độ cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Mọi người đặt một bàn tiệc trong quán rượu, định qua đó chúc mừng một phen.
Ôn Độ cố ý đi ở phía sau, thấp giọng nói: "Chú Tư Đồ, ba con không biết ăn nói, sau này mong chú châm chước thêm."
"Anh trai mình nhặt được thì phải làm sao đây chứ! Chịu thôi!" Tư Đồ Quang Diệu cũng cười nói với Ôn Độ.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn Ôn Thiều Ngọc nhét cúp vào lòng bà Ôn, sau đó quay đầu nói với Ôn Độ: "Mấy năm nay con cũng không dễ dàng gì."
Ôn Độ hiểu được lời nói của Tư Đồ Quang Diệu một cách thần kỳ.
Nghĩ đến kiếp trước, đáy mắt Ôn Độ mang theo bị thương nói: "Có đôi khi, chỉ cần người còn sống thì cho dù thế nào cũng tốt cả."
Tư Đồ Quang Diệu không rõ vì sao dưới đáy mắt đứa bé này lại tang thương như thế, theo lý thuyết mà nói thì ánh mắt như vậy không nên xuất hiện ở trên người của một đứa bé, nhưng hết lần này tới lần khác, anh ấy lại nhìn thấy nó dưới đáy mắt của Ôn Độ.
"Ba con đang ở đây rồi, con cần lo lắng, có chú rồi thì không ai có thể làm gì được hắn đâu."
Tư Đồ Quang Diệu vỗ vỗ bả vai Ôn Độ: "Không biết tình huống bên nhà các con thế nào, nhưng bên bọn chú chỉ cần nhận người thân rồi thì đó chính là thân thích đường hoàng ra dáng. Về sau chú chính là chú ruột của con, có việc gì cũng đừng khách sáo với chú."
Ôn Độ không ngờ Tư Đồ Quang Diệu lại có nghĩa khí như vậy.
"Vậy thật đúng là có chuyện muốn kính nhờ chú."
Tư Đồ Quang Diệu vui vẻ hỏi: "Chuyện gì?"
"Mong chú quan sát những người phụ nữ bên cạnh ba con kỹ càng một chút."
Ôn Độ cảm thấy mình nói không đủ rõ ràng nên lại thẳng thắn nói ra: "Ba con là người khá ngây thơ, lúc trước cũng là bởi vì bị phụ lừa gạt nên mới có con và em gái con. Sau đó người phụ nữ kia vì tiền đồ mà vứt bỏ ba con, vậy vẫn còn nhớ mãi không quên bà ấy."
Ôn Độ dừng một chút mới nói tiếp: "Hiện tại ông ấy đã bước vào cái vòng luẩn quẩn này rồi, bên trong nó quá lớn, không biết sẽ: phải dạng người nào, xảy ra chuyện gì. Chú phái thêm vài người theo dõi ông ấy, tốt nhất là đi theo mọi lúc. Nếu ông ấy có người phụ nữ mình thích thì mong chú hãy điều tra nhiều hơn. Con không ngại ba con tái hôn, chỉ là con lo lắng ông ấy sẽ bị người ta lừa gạt."
"Chú hiểu rồi."
Trong lòng Tư Đồ Quang Diệu vô cùng phức tạp.
Ôn Thiều Ngọc tốt số cỡ nào mới có được một đứa con trai tuyệt vời như vậy chứ.
Không!
Đây đâu phải là con trai?
Đây rõ ràng là ba!
Có là ba ruột cũng không tốt được như vậy!
Tư Đồ Quang Diệu chua xót.
Người khác sinh con trai đều lo lắng con trai mình sẽ trở thành một tên phá của.
Mà đến phiên Ôn Thiều Ngọc lại biến thành con trai quan tâm ba ruột.
Rất trái ngược!