Cụ thể ra sao thì Luật Cảnh Chi không biết, nhưng sinh ra tận bốn người con.
Mỗi ngày mẹ Luật Thiên Huệ đều cãi nhau với những người phụ nữ kia, Luật Thiên Huệ cũng học được những thủ đoạn của mẹ cô ta.
Rất không chịu nói lý.
Khiến người ta ghê tởm.
Ôn Oanh lo lắng hỏi: "Vậy ông nội mà chị ấy đòi mách có phải là ông nội của cậu không? Ông nội của cậu có mắng cậu không?"
"Sẽ không đâu."
Không phải Luật Cảnh Chi xem thường Luật Thiên Huệ, mà là cả nhà Luật Thiên Huệ đó giờ chưa từng lọt vào mắt ông nội.
Ông nội còn ngại bị cả nhà bọn họ làm bẽ mặt, mỗi ngày lên tạp chí lá cải khiến cho cả nhà bọn họ đều trở thành đề tài trò chuyện trong lúc rỗi rãi của giới xã hội thượng lưu.
Luật Thiên Huệ chỉ hù dọa ngoài miệng, tuyệt đối sẽ không đi tố cáo.
"Thật sao?" Ôn Oanh vẫn không yên tâm.
Cô bé cảm thấy mình đã gây thêm phiền toái cho Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi an ủi cô bé: "Thật sự không đâu. Chị ta không có gan đâu, lần trước chị ta đi tố cáo rồi mất hết cả tiền tiêu vặt đấy."
"Tiền tiêu vặt?"
Luật Cảnh Chi lỡ miệng, sợ Ôn Oanh sẽ hỏi tiền tiêu vặt là cái gì, không phải cậu bé cố ý nói ra cái này.
Nhưng cậu bé vẫn gật đầu, định chuyển đề tài sang cái khác.
Không ngờ Ôn Oanh lại cẩn thận gật đầu nói: "Chiêu này thật độc ác! Không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ.”
“???”
Ôn Oanh lại biết không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ?
Chẳng lẽ...
"Tiền tiêu vặt của cậu có bị tịch thu không?" Luật Cảnh Chi tò mò hỏi.
Ôn Oanh lắc đầu: "Là ba tớ!"
Luật Cảnh Chi đã hiểu.
Bất cứ chuyện gì xảy ra với chú Ôn đều rất bình thường, không cần phải quá kinh ngạc.
"Tớ cũng cho cậu chút tiền tiêu vặt nhé!" Luật Cảnh Chi nhìn phúc lớn trước mắt, còn nói thêm: "Coi như là phần thưởng cậu làm đồ ngọt cho tớ, được không?"
Ôn Oanh muốn nói mình có tiền nhưng tiền của cô bé không thể dùng được ở đây.
"Không cần đâu."
Cô bé không thể không đòi tiền của người khác được.
Luật Cảnh Chi không đưa được tiền nên có hơi giận mình.
"Mau ăn đi." Ôn Oanh thấy cậu bé hơi mất hứng bèn đưa bánh ngọt trong tay qua: "Hiện tại tớ không thiếu tiền, cũng có tiền tiêu vặt. Chỉ là tiền tiêu vặt không dùng được ở đây thôi."
Luật Cảnh Chi tỉnh bơ nói: "Vậy tớ đổi giúp cậu."
"Được không?" Ôn Oanh lại ngượng ngùng hỏi: "Có phiền phức quá không?"
"Không đâu."
Ôn Oanh lấy ra mấy tờ tiền lẻ, gom lại cũng chỉ có mười đồng.
Luật Cảnh Chi biết số tiền này đối với một đứa bé mà nói không dễ gì mới có được. Rất nhiều gia đình còn không có nổi mười đồng để gửi tiết kiệm.
"Oanh Oanh có nhiều tiền như vậy sao?" Luật Cảnh Chi kinh ngac nói.
Đáy mắt Ôn Oanh lóe lên niềm vui sướng: "Cái này có thể đổi được rất nhiều tiền sao?"
"Có thể."
Luật Cảnh Chi không chút biến sắc dứt lời, trực tiếp đưa tiền cho quản gia trước mặt Ôn Oanh.
"Đổi giúp cháu một chút."
"Được, cậu chủ."
Quản gia cầm mười đồng rời đi, không bao lâu sau đã trở về, còn cầm theo một chồng tiền thật dày trong tay.
"Cậu chủ, tôi đổi xong tiền rồi."
Quản gia cười híp mắt đưa tiền cho Luật Cảnh Chi, Luật Cảnh Chi nhận lấy rồi đưa cho Ôn Oanh, Ôn Oanh không dám tin nhìn số tiền này: "Thế này cũng nhiều quá rồi!"
"Không nhiều lắm, cậu nghĩ xem cậu có thể dùng mười đồng mua bao nhiêu quả trứng gà?" Luật Cảnh Chi tỉnh bơ hỏi.
Ôn Oanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Có thể mua được thật nhiều thật nhiều trứng gà!"
"Ở đây câu cũng có thể mua được nhiều trứng gà."
Đây cũng không tính là Luật Cảnh Chi lừa gạt Ôn Oanh, mua trứng gà ở đây với số tiền này có hơi khác Ôn Oanh lấy mười đồng mua trứng gà ở bên kia, nhưng khái niệm cũng không khác nhau là mấy.