"Vậy cậu cầm đi! Không phải cậu nói muốn mua quà cho bà nội sao? Bây giờ trong tay cậu có tiền, có thể cho bà nội một niềm vui bất ngờ rồi."
Hai má Ôn Oanh đỏ bừng: "Vậy tớ sẽ đi mua bơ! Bên bọn tớ không mua được cái này!"
Luật Cảnh Chi: "..."
"Nếu cậu cần, tớ có thể bảo anh trai tớ mang qua cho cậu." Luật Cảnh Chi cầm bút lên viết số điện thoại và địa chỉ của anh trai ở Sở Thành: "Tuy tớ biết anh trai cậu chắc chắn biết địa chỉ của anh trai tớ, nhưng tớ vẫn viết cho cậu. Nhỡ đâu có chuyện gì thì cậu cứ liên lạc với anh trai tớ. Sau này cuối tuần, tớ có cơ hội đi cùng anh trai thì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, được không?"
Luật Cảnh Chi lo lắng mình lâu không liên lạc với Ôn Oanh thì Ôn Oanh sẽ có người bạn khác.
Ôn Oanh không biết tâm tư nhỏ nhặt của cậu bé, bèn viết số điện thoại trong nhà cho cậu bé: "Vậy tớ cũng viết số điện thoại nhà của tớ cho cậu!"
"Được!"
Luật Cảnh Chi cong môi.
Tuổi còn nhỏ đã có một khuôn mặt vô cùng đẹp mắt, cậu bé mà cười một cái là trong mắt Ôn Oanh nở hoa.
Chi Chi cười đẹp ghê!
Chẳng trách cậu bé tên là Chi Chi.
"Vậy mấy ngày nữa tớ dẫn cậu đi mua quà nhé? Không dẫn anh trai tớ theo, chúng ta lén đi thì mới là bất ngờ." Luật Cảnh Chi không lo lắng vấn đề an toàn, cậu bé mang theo Kiều Ngũ là được.
Ôn Oanh vừa nghe đến hai chữ bất ngờ, nhất thời kinh ngạc nói: "Được!"
"Vậy mấy ngày nữa trời không mưa, tớ sẽ dẫn cậu đi."
"Ừm."
Hai đứa nhóc lén lút hứa hẹn sau lưng người lớn.
Mỗi ngày bọn nhỏ đều vui vẻ.
Nhưng người lớn thì không vui vẻ được như vậy.
Ôn Thiều Ngọc ngồi xổm trong lớp học, mỗi ngày đều có cảm giác sống một ngày bằng một năm.
Hắn thích ca hát.
Nhưng hắn không thích kiến thức nhạc lý, hắn thích diễn kịch, cho nên học rất nhiều tiết diễn kịch.
"Không cần anh phổ nhạc, nhưng ít nhất anh cũng phải thành thạo phổ nhạc cơ bản chứ?" Tư Đồ Quang Diệu nhận được báo cáo của thủ hạ, lập tức sang đây xem.
Ôn Thiều Ngọc chán nản nói: "Diễn kịch rất tốt."
"Diễn kịch rất mệt mỏi."
Tư Đồ Quang Diệu nhìn hắn như vậy là biết Ôn Thiều Ngọc không nghe lọt.
Buổi chiều là lớp thanh nhạc.
Tư Đồ Quang Diệu biết Ôn Thiều Ngọc không muốn học nên dứt khoát đưa hắn đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Ôn Thiều Ngọc ngồi trong xe nhìn ra ngoài.
Hẳn có nhìn cũng không biết mình đi đâu.
Tư Đồ Quang Diệu nói: "Đợi đến lúc đó anh sẽ biết."
"Thần thần bí bí."
Ôn Thiều Ngọc chấp nhận sự thật rằng Tư Đồ Quang Diệu rất có tiền.
Nhưng hắn không mù, khí chất của Tư Đồ Quang Diệu rất khác biệt, chỉ là hắn không hiểu lắm, vì sao thằng nhóc này cứ muốn giành mẹ với hắn.
Mỗi ngày Tư Đồ Quang Diệu đều phải về nhà ăn cơm, mẹ hắn đối xử với thằng nhóc này còn tốt hơn cả hắn!
Xe chạy hơn một tiếng mới dừng lại.
"Nơi này là ở đâu thế? Sao lại hoang vu quá vậy?" Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài cũng không muốn xuống xe.
Xa xôi, cũ nát, còn có nhà cửa rách nát.
Vô cùng hoang vu!
Tư Đồ Quang Diệu xuống xe trước, nhìn Ôn Thiều Ngọc nhát gan núp trong xe không dám đi ra còn cố ý hù dọa hắn: "Hối hận à? Đến rồi! Ra nhanh đi, tôi còn phải giao hàng."
Ôn Thiều Ngọc nhất thời căng thẳng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Bán anh!"
Chứ còn làm gì nữa!
Tư Đồ Quang Diệu lạnh lẽo nói xong mới trầm giọng dặn dò: "Lôi người kia xuống cho tôi, mang vào trong."
Tài xế và vệ sĩ của anh ấy lập tức tiến lên.
Ôn Thiều Ngọc bị dọa tè ra quần.