Ôn Thiều Ngọc Muốn tố cáo, bèn kể hết những chuyện đã xảy ra vào xế chiều hôm nay.
Bà Ôn nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng: "Đầu óc của anh có bán cho người ta cũng không đáng bao nhiêu tiền."
Ôn Thiều Ngọc: "...”
Hắn vẫn chịu được chút tủi thân này.
"Mẹ, Tiểu Độ đâu?"
Ôn Thiều Ngọc cảm giác đã nhiều ngày rồi không gặp con trai.
Bà Ôn lại cười lạnh: "Con trai anh đã về rồi."
Ôn Độ ngồi thuyền trở về đã mấy ngày rồi mà người làm ba như hắn giờ mới nhớ đến để hỏi.
Cũng giỏi ghê.
"Đi lúc nào? Sao con không hề biết gì thế?" Ôn Thiều Ngọc vẫn còn mặt mũi mà hỏi.
Bà Ôn cũng không thèm cho con trai một ánh mắt, chỉ bưng bát canh gà lướt qua bên người hắn rồi đi vào phòng
khách.
"Mẹ, canh gà này làm cho ai vậy?" Ôn Thiều Ngọc nhìn canh gà có chút muốn uống.
Bà Ôn đặt bát xuống: "Canh này là cho Quang Diệu."
Tư Đồ Quang Diệu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt khát vọng của Ôn Thiều Ngọc.
Nhưng anh ấy không nói gì cả.
Anh ấy yên lặng bưng canh gà lên đặt ở bên miệng trực tiếp cho uống.
Ôn Thiều Ngọc: “...”
Thằng nhóc này lại không làm người.
"Ăn no chưa?" Bà Ôn còn quan tâm hỏi một câu.
Tư Đồ Quang Diệu cười nói: "Ăn no rồi. Con lớn thế này rồi mà còn chưa từng được ăn no như thế bao giờ."
"Về sau đói bụng thì nói, đừng ngại. Con gọi mẹ một tiếng mẹ nuôi thì về sau con đã là con trai mẹ rồi. Giữa con trai và mẹ không cần phải khách sáo như vậy."
Tư Đồ Quang Diệu nghe được lời của bà, hốc mắt đỏ lên.
"Sau này con nhất định sẽ nói."
"Vậy hai đứa đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Bà Ôn nói xong thì đã trở về phòng.
Chờ bà Ôn đi rồi, Ôn Thiều Ngọc mới ngồi xuống trước mặt Tư Đồ Quang Diệu. Tư Đồ Quang Diệu bưng bát đũa đứng dậy đi vào phòng bếp.
Ôn Thiều Ngọc đánh một quyền vào bông vải, cảm thấy hơi mờ mịt, trong lòng vô cùng tức giận.
"Vừa rồi là cậu cố ý đúng không?" Cho hắn uống một ngụm canh gà thì mất gì chứ?
Tư Đồ Quang Diệu thảnh thơi nói: "Ngày mai tôi đưa anh đến đoàn làm phim khác."
"Cậu nói thật sao?"
Ôn Thiều Ngọc không tin lắm.
"Chẳng qua chỉ là đưa anh đến đoàn làm phim diễn một vai nhỏ thôi, cũng không phải đưa anh đi làm nam chính, có gì khó khăn đâu?" Tư Đồ Quang Diệu nhấc chân đi lên lầu.
Ôn Thiều Ngọc vội vàng chạy theo: "Tôi đây đã sướng đến điên mất thôi?"
"Nhưng ngày mai anh vẫn phải đi học môn nhạc lý bình thường."
Ôn Thiều Ngọc: "???"
"Dù sao cũng đã tốn tiền rồi, không lấy lại được đâu. Nếu anh không muốn đi thì tôi bảo mẹ sang đó học hai buổi nhé? Để đỡ lãng phí tiền."
Ôn Thiều Ngọc nghe vậy còn làm gì được đây?
Con mẹ nó hắn nhất định phải cầm gậy đánh chết anh ấy.
"Tôi học, cậu không cần lo lắng tiền sẽ mất trắng, tôi sẽ học đàng hoàng." Ôn Thiều Ngọc đọc sách hồi tiểu học cũng không dụng tâm đến thế.
Tư Đồ Quang Diệu hài lòng lên lầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Ôn Thiều Ngọc dậy sớm, không cần Tư Đồ Quang Diệu thúc giục đã đi học từ lâu.
Lúc học nhạc lý không cần bàn hắn nghiêm túc cỡ nào.
Hắn lo lắng mình học không tốt, đến lúc đó Tư Đồ Quang Diệu sẽ gọt mẹ hắn tới học.
Nếu bà Ôn biết hắn đi học tốn tiền còn không chăm chỉ học tập, chắc ngày mai sẽ đuổi hắn ra khỏi lớp huấn luyện.
Như vậy hắn sẽ không bao giờ được đi học diễn xuất nữa.
Ôn Thiều Ngọc mà nghiêm túc thì sẽ thật sự nghiêm túc.
Chương trình học vốn không nghe hiểu nên hắn đành nghiêm túc viết vào vở, đến lúc tan học cũng không trở thành học sinh đầu tiên bước ra khỏi lớp mà là đi tìm giáo viên để hỏi bài.
Nhất định phải hiểu rõ vấn đề này mới được.