"Còn phải học piano sao?"
Trong lòng Ôn Thiều Ngọc lộp bộp một chút.
Hắn biết cây đàn piano này, cũng biết nó vô cùng đắt.
"Đúng vậy, phải học piano." Giáo viên phụ trách lớp học nói: "Khi nào cậu biết đàn piano thì cậu sẽ biết tới chỗ tốt của nó."
Hắn không muốn biết lợi ích của đàn piano.
Ôn Thiều Ngọc xoa xoa tay: "Thầy, đàn piano đắt quá, tôi cảm thấy tôi không cần học lắm đâu. Học xong cũng không dùng tới."
Giáo viên âm nhạc nghe vậy lập tức sửng sốt: "Sau này khi cậu lên sân khấu biểu diễn, người ta bảo cậu biểu diễn tài nghệ, cậu không định đàn piano cho người ta nghe một chút sao?"
"Tôi biết hát kinh kịch mà!" Ôn Thiều Ngọc nói xong còn sợ thầy không tin, lập tức há mồm hát.
Ban đầu gương mặt của giáo viên âm nhạc không chút thay đổi, nhưng khi hắn vừa mở miệng là trên mặt lại đột nhiên lộ ra dáng vẻ khiếp sợ.
"Thầy, thầy xem, tôi không cần phải học piano đúng chứ?" Ôn Thiều Ngọc vui vẻ chờ giáo viên mở miệng.
Giáo viên âm phải lại nói chắc như đinh đóng cột: "Cậu có thiên phú này mà còn không chịu học piano thì chẳng phải là sẽ lãng phí sao? Tôi nói cho cậu biết, nhờ vào cuống họng này của cậu nên mới phải học thêm một vài cái khác cho tử tế. Có nhiều kỹ thuật không có gì bất lợi cả. Cậu học càng nhiều, cơ hội nổi tiếng sẽ càng cao."
Ôn Thiều Ngọc nghe đến mơ màng.
"Thầy, thầy nói như vậy là tôi lại cảm thấy thầy đang vẽ bánh cho tôi đấy. Tôi đã lớn tuổi rồi, còn muốn nổi tiếng gì để tôi trên sân khấu hát một ca khúc, cho tôi diễn xuất là đời này tôi đã thỏa mãn rồi. Về phần khác, tôi không hề nghĩ tới một chút nào cả."
Ôn Thiều Ngọc cũng không muốn học thêm gì nữa.
Giáo viên âm nhạc nhìn dáng vẻ nước đổ đầu vịt của hắn, trong lòng càng thêm cảm thấy đáng tiếc.
Giáo viên âm nhạc lại lôi hắn đến chỗ khác.
"Cậu đến đây với tôi."
Thầy mở miệng, Ôn Thiều Ngọc căn bản không dám từ chối.
Đây là uy nghiêm thuộc về giáo viên, từ nhỏ đã khắc vào trong xương.
Tôn sư trọng đạo.
Ôn Thiều Ngọc đi theo giáo viên đến trước một gian phòng học, Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy bên trong có một cậu bé dáng dấp anh tuấn đang không ngừng biểu diễn trước gương.
"Cậu ấy là một trong những nam ca sĩ nổi tiếng nhất Hương Thành chúng ta hiện nay. Hơn nữa cậu ấy đóng phim hoan nghênh, doanh thu phòng vé cũng bán rất chạy. Rất nhiều người rất thích cậu ấy, nhìn xem, bây giờ cậu ấy đang làm gì?”
“Chỉ cần không có lịch diễn xuất, cậu ấy đều sẽ tới đây luyện tập. Cậu ấy không biết nhảy nên ngày nào cũng học nhảy. Ca hát cũng không phải là tốt nhất, cho nên mỗi ngày đều tới luyện tập, diễn xuất cũng thế."
Ôn Thiều Ngọc mờ mịt hỏi thầy: "Cậu ấy còn cố gắng như thế làm gì? Cậu ấy đã nổi tiếng rồi."
"Ước mơ của cậu ấy là không bị suy tàn." Giáo viên âm nhạc nhìn Ôn Thiều Ngọc: "Cậu đừng tưởng cậu như bây giờ là đã tốt rồi. Bây giờ cậu có thể lên sân khấu ca hát nhưng qua vài năm nữa thì ngay cả cơ hội lên sân khấu ca hát cậu có đâu.”
“Diễn xuất? Có rất nhiều vai diễn nhỏ, cậu không kén chọn nhưng đạo diễn kén chọn, khán giả cũng kén chọn. Người ta có thể trở thành vai phụ vàng thì cậu cũng chỉ có thể chạy theo diễn vai quần chúng."
Ôn Thiều Ngọc bị giáo viên đánh một đòn cảnh cáo, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
"Tôi học, tôi học là được.”
Ôn Thiều Ngọc vừa nghĩ tới tiền mình bỏ ra đều trôi theo dòng nước, đến cuối cùng còn không làm nên trò trống gì, ca hát không được, diễn xuất không được, lẽ nào hắn lại muốn trở về bán bánh bao?