Lúc hai người về đến nhà, trong nhà vậy mà lại không có ai.
Tư Đồ Quang Diệu hỏi quản gia: "Mẹ nuôi tôi đi đâu rồi?"
Quản gia cung kính nói: "Hình như bà ấy đã đến cửa hàng. Cô chủ đến nhà họ Luật làm khách, hai ngày nay vẫn chưa về."
Ôn Thiều Ngọc vừa nghe, lập tức nói với Tư Đồ Quang Diệu: "Chúng ta cũng đến cửa hàng xem thử đi.”
"Đi thôi."
1111
Tư Đồ Quang Diệu nói xong bèn đi ra ngoài, còn nói với quản gia: "Buổi tối không cần chuẩn bị bữa tối, chúng tôi ăn ở ngoài rồi mới về."
"Vâng, thưa cậu."
Cửa hàng bánh bao ở ngõ Trường Thanh.
Lúc hai người bọn họ đến thì thấy cửa hàng đã được trang hoàng xong xuôi.
"Trời ạ, đây là nhà hàng cao cấp phải không, có giống một cửa hàng bánh bao đâu chứ?" Ôn Thiều Ngọc đứng bên trong mà lập tức cảm khái nói.
Ngay cả Tư Đồ Quang Diệu đã từng trải đời cũng cảm thấy nơi này được trang trí không giống như một cửa hàng
bánh bao.
Bà Ôn nói: "Đây là do Tiểu Độ thiết kế. Phong cách trang trí giống như cửa hàng của chúng ta ở Bình Thành. Vừa vặn lần này mua cửa hàng còn kèm theo một tiểu viện độc lập. Bên trong còn có phòng riêng, có thể uống trà ở trong đó nữa. Hai đứa vào cảm nhận một chút đi."
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy rất hứng thú, chân dài bước vào.
Phong cách trang trí hậu viện đúng là rất khác những nơi khác.
Nó mang lại cảm giác đặc biệt cho người ta ngay lập tức.
"Trước sân sau có làm một cái cửa, người có thể ra phía sau uống trà đều là khách quen ở đây." Bà Ôn nói xong còn nói đến quy tắc có thể ra hậu viện uống trà.
Tư Đồ Quang Diệu xem xong, dưới đáy mắt lóe lên ánh sáng nóng rực.
Anh ấy giơ ngón tay cái lên với bà.
"Mẹ nuôi, những thứ này đều là mẹ nuôi nghĩ ra sao? Mẹ nuôi thật lợi hại."
Bà Ôn nói: "Cụ thể đều là do Tiểu Độ nghĩ ra, còn lại là mẹ tự mình thêm vào. Mẹ còn cho Tiểu Độ xem qua, Tiểu Độ cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
"Đúng là không tệ.”
Sau khi Tư Đồ Quang Diệu xem xong liên tục gật đầu.
"Đây quả thực không giống cửa hàng bánh bao nhà chúng ta. Nói ra cũng có mặt mũi thật nhỉ? Nếu có thể dẫn bạn bè tới, ra phía sau uống trà, ăn bánh bao và nói chuyện thì cảm giác không khác gì một quán trà là mấy."
Ôn Thiều Ngọc gần đây đi theo Tư Đồ Quang Diệu đã thấy không ít việc đời.
Chủ yếu là bởi vì giáo viên trong lớp biểu diễn nói có một số thứ không thể tưởng tượng ra từ hư không mà cần phải tự mình trải nghiệm. Ví dụ như mắt mù thì tốt nhất là bịt mắt lại và sống thử một thời gian.
Ôn Thiều Ngọc nghĩ mình không có mắt nhìn người có tiền nên định nhìn xem cuộc sống của Tư Đồ Quang Diệu trông như thế nào. Tư Đồ Quang Diệu vừa lúc rảnh rỗi nên cũng mang theo hắn đi trải nghiệm một phen.
Tư Đồ Quang Diệu đi bàn chuyện làm ăn, hắn bèn đứng bên cạnh như một trợ lý nhỏ.
Người ta nói cái gì hắn cũng không nghe hiểu.
Nhưng hắn lại nhìn thấy khí thế Tư Đồ Quang Diệu rất rõ ràng.
Không chỉ như thế, hắn còn đi quan sát phản ứng của người bàn chuyện làm ăn cùng Tư Đồ Quang Diệu, thậm chí ngay cả phản ứng của nhân viên phục vụ lẫn vệ sĩ cũng không bị bỏ qua.
Bởi vì hắn không phải diễn viên chính, chỉ có thể diễn một tên sai vặt.
Cho nên chỉ cần mỗi một người xuất hiện, hắn đều sẽ nghiêm túc quan sát, còn ghi lại phản ứng của bọn họ lên vở, có đôi khi còn có thể vẽ một nét bút đơn giản để hỗ trợ cho trí nhớ của mình.