Ngoại trừ học tập thì lúc làm những chuyện khác, Ôn Thiều Ngọc cũng đều rất nghiêm túc, rất dụng tâm.
"Nếu hai đứa mời bạn mình tới ăn cơm, nhà chúng ta cũng có thể làm món xào, mà chỉ là đơn thuần uống trà tâm sự thôi cũng được."
Bà Ôn nói lời này là để cho Tư Đồ Quang Diệu nghe.
"Trong nhà mình vẫn an toàn hơn." Tư Đồ Quang Diệu cười nói.
"Còn cần phải nói sao?" Ôn Thiều Ngọc tiếp lời nhìn sang bên cạnh: "Mẹ, vậy là chúng ta sắp khai trương rồi phải không?"
"Đứa nhỏ Chi Chi đã mời đại sư đến xem ngày hoàng đạo, đầu tháng sau chúng ta sẽ chính thức khai trương. Tiểu Độ bảo mẹ huấn luyện nhân viên trước. Phục vụ trước hết nhất định phải tốt, vệ sinh cũng phải thật sạch sẽ."
"Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết? Con cũng có thể đi xem ngày hoàng đạo cho mẹ mà?"
Ôn Thiều Ngọc còn đang ở đây ghen tỵ.
Bà Ôn không chút khách sáo mà oán hận trả lời: "Dựa vào anh à, ngay cả bóng dáng của anh mẹ cũng không nhìn thấy mà anh còn đòi xem ngày hoàng đạo cho mẹ? Lẽ nào anh còn cần mẹ nhắc nhở chuyện này sao? Không phải anh nên sớm nhìn ra từ trước rồi nói với mẹ à?"
Ôn Thiều Ngọc bị mắng cho á khẩu không trả lời lại được.
"Mẹ, là lỗi của con."
Xin lỗi nhận sai gì gì đó, Ôn Thiều Ngọc vô cùng quen thuộc.
"Huấn luyện ở cửa hàng đã có người đến huấn luyện, cũng đã chọn xong quản lý cửa hàng rồi. Mấy ngày nay cũng không có việc gì, trước khi khai trương mẹ sẽ trở về."
Ôn Thiều Ngọc nghe lời này bèn cảm thấy không được đúng lắm.
"Mẹ, mẹ muốn đi nơi khác sao?"
Đã rất lâu rồi bà Ôn không nhìn thấy cháu trai, cũng không biết cháu trai rốt cuộc đang làm gì.
Bà vất vả lắm mới đến được đây một chuyến, biết hết thảy bên phía con trai đều ổn, về sau còn có cửa hàng, còn có con nuôi chăm sóc nên bản thân bà căn bản không cần lo lắng.
Nhưng cháu trai thì khác.
Cháu trai một mình dốc sức làm việc ở Sở Thành, không biết đã mệt mỏi đến mức nào rồi. Nếu bà không sang đó nhìn một cái thì trong lòng có làm sao cũng không buông xuống được.
Tư Đồ Quang Diệu chủ động mở miệng nói: "Mẹ nuôi, đúng lúc con cũng muốn sang đó, đến lúc đó con sẽ đi cùng
mẹ nuôi."
"Mẹ định sáng mai sẽ sang đó."
"Vậy cũng được."
Ôn Thiều Ngọc: "???"
Không phải chứ, sao lại lập tức quyết định thế?
Không ai quan tâm đến ý kiến của Ôn Thiều Ngọc, ý kiến của hắn cũng không quan trọng, dù sao chuyện hắn cần làm bây giờ chính là học tập thật tốt.
Sau khi Tư Đồ Quang Diệu trở về đã xử lý xong hết công việc suốt đêm, sáng sớm hôm sau lập tức dẫn theo bà Ôn ngồi thuyền đến Sở thành.
Bà Ôn biết địa chỉ.
Đến khi lên bờ, bọn họ trực tiếp đến chợ buôn rau củ quả.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy chợ buôn rau củ quả to thế này mới kinh ngạc hỏi: "Mẹ, đây là của Tiểu Độ hết sao?"
"Lúc đó nó nói với mẹ đây chính là của nó, cụ thể thế nào thì mẹ cũng không rõ lắm. Nó nói là nó và đứa bé Hạo Chi kia hùn vốn kinh doanh."
Hiểu biết của bà Ôn đối với chuyện của cháu trai cũng không quá nhiều.
Tư Đồ Quang Diệu chợt nhớ ra: "Mẹ nuôi nói cái này làm con có một chút ấn tượng, hình như đúng là Tiểu Độ đã tự mình xây dựng nơi này."
"Chúng ta qua đó xem sao."
Bà Ôn bước đến, nhìn thấy một cô gái có ngoại hình vô cùng xinh đẹp.
Cô gái nhìn thấy bà đi tới bèn treo một nụ cười tươi lên mặt chào hỏi: "Bác muốn mua thức ăn hay bán thức ăn thế?"
"Tôi chỉ xem thôi."
"Bác muốn xem gì cũng được, nếu có gì không hiểu thì trực tiếp đến văn phòng chúng tôi. Những người khác nói Muốn dẫn bác đi làm thủ tục ở đây đều là lừa gạt đấy, bác tuyệt đối đừng bị mắc lừa nhé."