Bà Ôn thấy cô gái nhiệt tình nhắc nhở nên cũng không lạnh mặt: "Cô gái, cảm ơn cô."
"Bác gái, bác đừng khách sáo, đây đều là việc tôi phải làm. Công việc của tôi là nói cho người từ bên ngoài đến để mọi người tuyệt đối không bị mắc lừa. Có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm người phụ trách nơi này là được."
Bà Ôn kinh ngạc nói: "Đây là chủ ý do ai nghĩ ra mà hay thế?"
Cô gái xinh đẹp đắc ý nói: "Đây là do ông chủ của chúng tôi nghĩ ra + đấy."
"Ông chủ của các cô?"
Bà Ôn vốn muốn hỏi ông chủ của các cô là ai nhưng lại lo lắng người ta suy nghĩ nhiều.
Không ngờ cô gái kia lại ngạc nhiên chỉ vào một người cách đó không xa: xem, đó chính là ông chủ của chúng tôi đấy!"
Bà Ôn thuận theo hướng cô gái chỉ, liếc mắt một cái là thấy ngay cháu trai như hạc giữa bầy gà.
"Được, cảm ơn cô nhé."
Bà Ôn cũng không cần nói gì với Tư Đồ Quang Diệu, hai người vô cùng ăn ý đi về phía Ôn Độ.
Nhưng bọn họ còn chưa đi tới nơi thì đã có một cô gái đang mang thai đi tới kéo lấy quần áo Ôn Độ, khóc lóc nói: "Anh không cho em đến tìm anh nên từ trước đến nay em chưa từng đến tìm anh. Nhưng bây giờ bụng em đã lớn thế anh vẫn không định cho em một danh phận sao?"
Mọi người xung quanh xôn xao, nhao nhao nhìn Ôn Độ, cảm thấy cậu là một tên khốn kiếp.
Hôm nay Ôn Độ nhận được một cuộc điện thoại, có người hẹn cậu tới đây bàn một vụ làm ăn lớn.
Cậu cố ý tới đây để nói chuyện này.
Nào ngờ cậu vừa đến đã bị một người phụ nữ cản lại.
Dáng dấp của người phụ nữ này trông rất xinh đẹp, thuộc kiểu mỹ nhân Giang Nam điển hình.
Tuổi trông cũng không lớn, đại khái khoảng hai mươi tuổi. Làn da rất trắng, đôi mắt không tính là to tròn nhưng vừa nhìn vào đã làm cho người ta có một cảm giác rất vô tội.
Đặc biệt là cô ta còn đang mang thai, đáy mắt ngậm nước, dáng vẻ cực kỳ bất lực khiến người ta hết sức đau lòng.
Không ít người theo bản năng đứng về phía cô ta đều cảm thấy cậu là người xấu.
Ôn Độ quả thực cảm thấy rất tức cười.
Cậu không biết rốt cuộc là ai đang tính kế cậu.
Không đến mức miễn cưỡng thì Ôn Độ cũng không muốn phơi bày tuổi tác của mình.
Tuổi tác của cậu chính là vết thương cứng nhất của cậu.
"Tôi không biết cô, cô nhận lầm người rồi." Lúc Ôn Độ bỏ đi, người phụ nữ lại muốn bám theo.
Người phụ nữ kia càng khóc càng dữ dội.
"Ôn Độ, sao anh có thể nói không quen biết em chứ? Mấy ngày hôm trước rõ ràng anh không như thế này. Anh còn nói với em chờ sau khi cục cưng ra đời sẽ đặt tên cho nó, còn nói sẽ kết hôn với em, sẽ sinh nhiều con hơn cùng em.”
“Em cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào mà anh bỗng nhiên không để ý tới em nữa. Nếu như anh không muốn cưới em thì anh có thể nói thẳng ra mà? Tại sao nhất định phải trốn đi? Em thà rằng anh nói thật với em chứ đừng giấu giếm em, lừa gạt em."
Ba chữ cuối cùng, người phụ nữ kia nói vô cùng lớn tiếng.
Ôn Độ lạnh lùng nhìn cô ta diễn trò: "Cô nói cô quen biết tôi, cô có chứng cứ gì không?"
"Bụng của em còn không phải là chứng cứ sao?"
Người phụ nữ thất vọng nhìn cậu, trong mắt chỉ toàn là đau khổ.
Người xung quanh chỉ trỏ Ôn Độ.
"Thằng nhóc này sao lại thế? Cô gái người ta cũng đã nói như vậy rồi mà cậu còn đòi người ta đem bằng chứng ra? Tôi thấy cậu đúng là kiểu rút dây vô tình, kéo quần lên là không thèm nhận nữa!"
"Đúng vậy.
"Bụng của cô gái người ta đã lớn đến thế rồi mà còn có thể là nói dối sao? Chẳng lẽ đứa bé này không phải của cậu?"