"Cô gái kia thoạt nhìn rất ngây thơ, rõ ràng là tên đàn ông này sai, ăn xong thì không nhận."
"Người đàn ông này hình như là ông chủ của chợ buôn rau củ quả. Không ngờ tuổi còn trẻ mà bên trong lại thối nát như vậy. Không thích con gái nhà người ta còn chà đạp người ta, bảo người ta sau này lấy chồng kiểu gì đây?"
"Đàn ông bây giờ đều có cùng một đức hạnh. Cái tốt không học, chỉ toàn học xấu."
"Cô gái này thật sự đáng thương quá."
Trong đám người.
Khuôn mặt bà Ôn trong nháy mắt sa sầm, Tư Đồ Quang Diệu định ra mặt nhưng bị bà Ôn đưa tay giữ chặt lại.
"Không cần qua đó, đợi chút nữa đã. Trong đây chắc chắn có người tính kế nó."
Bà Ôn cười lạnh.
Người bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ có nhiều lắm, nhưng trong một đống người đó lại không có ai chiếm được tiện nghi.
Đừng tưởng rằng đổi chỗ khác là người của nhà họ Ôn bọn họ có thể bị người ta tùy tiện bắt nạt.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn bà Ôn thấp giọng nói: "Mẹ nuôi đừng quá tức giận, đây chỉ là chuyện nhỏ, có thể giải quyết dễ dàng."
"Mẹ biết, mẹ chỉ cảm thấy những người này thật không ra gì. Ai cũng dám bắt nạt, ai cũng dám tính kế. Hừ, một đám người mất lương tâm. Tiểu Độ nhỏ bé nhà chúng ta mới bao nhiêu tuổi mà lại giở kiểu thủ đoạn bẩn thỉu thế này ra chứ? Thật sự cho rằng người lớn nhà họ Ôn chẳng có ai sao?"
Bà Ôn xoa tay.
Bây giờ bà đang chờ mấy bọn yêu ma quỷ quái này nhảy ra hết là sẽ hung hăng cho bọn họ một cái bạt tai.
Đánh bay hết mặt bọn chúng.
Để bọn chúng suốt ngày nói nhảm.
Mở miệng tung tin đồn là vu oan cho người khác.
Ha.
Bọn họ thật sự cho rằng mình sẽ không phải trả giá gì cả ư?
Bà Ôn quyết định hôm nay phải dạy dỗ lại bọn họ cách làm người thật tử tế.
Xem xem sau này bọn họ còn dám nói năng lung tung nữa không.
Tư Đồ Quang Diệu vốn định thô bạo đưa người kia đi, đồng thời cử người ra làm rõ để ngăn cản sự việc mở rộng khiến nhiều người biết đến hơn.
Nhưng anh ấy nhìn dáng vẻ của bà là biết ngay bà có cách khác, vì thế anh ấy an tâm chờ ở bên cạnh, nghe theo chỉ huy của bà.
Ôn Độ cũng nghe được âm thanh xì xào bàn tán của người xung quanh.
Mặt cậu không đổi sắc, hỏi rằng: "Trong lòng cô biết rõ đứa trẻ trong bụng cô là của ai, nếu như bây giờ cô nói ra người đã sai khiến cô tới đây thì tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện cô làm ở chỗ tôi hôm nay nữa."
Rõ ràng là đã sớm có người dặn dò người phụ nữ kia nên cô ta căn bản không hề sợ hãi.
Thậm chí còn quá phận hơn mà lui về phía sau một bước, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, kết quả nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội.
"Anh có thể không thích em, nhưng anh không cần phải sỉ nhục em như vậy. Nếu anh muốn cắt đứt với em thì anh có thể nói thẳng, không cần phải làm thế."
Người phụ nữ kia đau lòng muốn chết, cô ta ôm bụng mình, vẻ mặt quật đường.
"Anh không cần đứa bé này cũng được, em có thể tự sinh tự nuôi. Anh thật sự không cần phải thế! Không cần phải nói mấy lời này."
Trong đám người có người đột nhiên hô to một tiếng: "Là đàn ông thì cho cô ấy một danh phận đi chứ."
Người nọ nói xong, bên cạnh lập tức có người phụ họa.
"Là đàn ông thì cậu cưới cô ấy về nhà đi!"
"Đúng vậy! Cậu đến cùng có phải là đàn ông không thế? Đối xử với người phụ nữ của mình như vậy không sợ về sau sẽ không con không cháu sao?"
Một ông cụ trong đó bước ra nói: "Nhóc con, làm người không thể quá tuyệt tình. Người ta theo cậu lâu như vậy rồi, cũng sắp sinh cả con cho cậu, cậu không thể vô lương tâm như thế."