Có người bên cạnh lo lắng thúc giục nói: "Cô gái, cô còn suy nghĩ gì nữa? Mau nói đi!" "Nhanh chóng nói rõ ràng với đồng chí cảnh sát đi, để đồng chí cảnh sát làm chủ cho cô."
Cảnh sát nhìn người phụ nữ kia, biểu cảm vốn có chút thoải mái trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị.
"Phiền cô đi theo tôi một chuyến." Người đang giết người nghe được giọng điệu này là có thể phát giác được vấn đề. "Cảnh sát chờ đã, phiền cậu chờ một chút." Đúng lúc này bà Ôn mở miệng.
Người phụ nữ kia nhìn thấy bà Ôn còn tưởng rằng mình đã gặp được cứu tinh, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía bà nội.
Đồng chí cảnh sát nói: "Bác gái, bác có gì muốn nói sao?"
"Tôi có vài câu muốn hỏi cô gái này."
Cảnh sát không lập tức đồng ý ngay mà là nhìn thoáng qua Ôn Độ, nếu đương sự không có ý kiến gì thì hắn ta sẽ đồng ý.
Bà Ôn đi tới trước mặt người phụ nữ hỏi: "Cô có quen biết tôi không?"
Người phụ nữ chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy cô có biết trong nhà cậu ấy còn có người nào khác không?" Bà nội vừa hỏi vừa chỉ vào Ôn Độ.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua Ôn Độ, nhỏ giọng nói: "Anh ấy có ba, có em gái và có một bà nội."
"Cô đã gặp qua hết chưa?" Bà Ôn hỏi.
Người phụ nữ nói: "Lúc ba anh ấy đến tôi chỉ nhìn thấy một lần. Về phần em gái anh ấy và bà nội anh ấy thì cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng gặp mặt. Anh ấy không thích tôi tiếp xúc với người nhà anh ấy.”
“Lúc đầu tôi nghĩ anh ấy cảm thấy thời cơ không thích hợp cho nên mới không nói. Cho tới bây giờ tôi mới hiểu được là anh ấy không có ý định nói."
"Vậy cô chưa từng lén đi tìm bà nội cậu ấy sao?" Bà Ôn lại hỏi tiếp.
Người phụ nữ cắn môi nói: "Thật ra tôi đã từng tìm, chẳng qua là tôi không nói gì với bà ấy cả."
"Đồng chí cảnh sát, phiền anh mang người này về, hỏi xem rốt cuộc là ai bảo cô ta tới hãm hại cháu trai tôi!" Bà Ôn
chỉ vào người phụ nữ rồi cười lạnh mở miệng khiến người phụ nữ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cô ta không ngờ bà cụ ôn hòa trước mắt này lại là một người lừa đảo.
Những người xung quanh mới đầu vẫn chưa hiểu gì.
Ôn Độ mở miệng nói: "Bà nội, sao bà lại tới đây?"
Bà Ôn tức giận mắng: "Nếu bà không tới thì làm sao bà biết được con bị người ta bắt nạt!"
Có người kêu lên.
"Thì ra người này là bà nội của Ôn Độ!"
"Ôi trời, không phải cô gái này nói cô ấy biết bà nội của Ôn Độ sao?"
"Ban đầu cô gái ấy nói không biết, sau đó lại đổi thành đã từng lén đi gặp, kết quả người thật đứng trước mặt cô ấy mà cô ấy lại không nhận ra?"
Lần này liếc qua là thấy ngay ai nói thật, ai nói dối.
Một người phụ nữ nói dối đầy miệng trông có đáng thương thế nào cũng không thể tin được.
"Vị đồng chí này, phiền cậu đi theo tôi một chuyến." Cảnh sát quay đầu nói với Ôn Độ: "Vẫn cần cậu theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra."
"Được."
Ôn Độ đồng ý không chút do dự, cậu quay đầu nói với bà nội: "Bà nội, con bảo người đưa bà về nhà trước. Chờ con xong việc rồi sẽ về sau."
"Bà đi cùng con, con không cần lo lắng cho bà, có chú con đi cùng bà."
Bà Ôn quay đầu lại, Tư Đồ Quang Diệu nhận được tín hiệu bèn quang minh chính đại đứng trước mặt bà Ôn.
Ôn Độ nhìn thấy niềm tự hào trên khuôn mặt của người chú này.
"Chú, phiền chú chăm sóc cho bà nội con nhé."
"Đây cũng là mẹ chú."
Ôn Độ không nói gì nữa, đi theo đồng chí cảnh sát nhân dân.
Những người khác thấy thế cũng nhao nhao thảo luận.