Có người muốn đi theo xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Còn có người có đầu óc linh hoạt thì ném tầm mắt lên trên người Triệu Hiểu Phi.
"Bà chủ Triệu, cô nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vậy rốt cuộc người phụ nữ kia có liên quan gì đến ông chủ của cô không?"
Triệu Hiểu Phi đã sớm chờ đợi mọi người xung quanh hỏi.
Vốn dĩ chị ấy còn định tự mình chủ động nói, nhưng bây giờ có người hỏi nên chị ấy lập tức giải thích: "Ông chủ của chúng tôi đến giờ còn chưa từng gặp mặt một đối tượng nào. Trong mắt cậu ấy chỉ có tiền, mỗi ngày đều bận rộn, không phải đang kiếm tiền thì là đang trên đường đi kiếm tiền, nào có tâm tư đi tìm phụ nữ?"
Triệu Hiểu Phi thầm nghĩ, sở dĩ ông chủ bọn họ không đi tìm phụ nữ không phải bởi vì không thích phụ nữ, mà là bởi vì không đủ tuổi nên không có cách nào đi tìm phụ nữ.
Ai mà nghĩ ông chủ của bọn họ trông cao lớn như vậy nhưng bây giờ cũng chỉ mới có mười ba tuổi thôi chứ.
Nói ra ai sẽ tin đây?
"Rốt cuộc là ai đã phái người phụ nữ kia tới? Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi cũng không hiểu âm mưu cụ thể là gì. Hôm nay ông chủ của tôi đến là để bàn chuyện làm ăn, nhưng chuyện làm ăn không thành mà còn rước họa vào có ý đồ xấu mà lại cố ý muốn làm hỏng thanh danh của ông chủ chúng tôi."
Trong đám đông có người lên tiếng: "Bà chủ Triệu, cô phải cẩn thận một chút! Vừa rồi tôi còn nghe thấy có người nói bọn họ không bán đồ ăn cho nhà cô nữa mà là bán đến chợ buôn rau củ quả ở phía Nam đấy."
Bỗng nhiên có người nhanh trí.
"Không phải là ông chủ của chợ buôn rau củ quả phía Nam làm đấy chứ?"
Có người bừng tỉnh đại ngộ: "Người anh em, nói không chừng là anh nói đúng đấy."
"Bà chủ Triệu, cô có muốn nhờ người khác đi hỏi thăm một chút không? Xem ông chủ của cô rốt cuộc đã đắc tội với ai?"
"Đây có thể là do kẻ thù làm."
Triệu Hiểu Phi chỉ chờ người khác dẫn chuyện tới chợ buôn rau củ quả phía Nam.
Chị ấy cũng hoài nghi là người bên kia gây chuyện.
Chẳng qua chị ấy không thể tự mình nói lời này, có một số thứ sẽ không giống nhau khi chúng phát ra từ miệng chị ấy.
Trong mắt người khác đó gọi là nói xấu.
Không có bằng chứng.
Nhưng nếu là người ngoài nói, vậy thì mặc kệ có chứng cứ hay không thì cũng là đổ chậu nước bẩn lên đầu người khác.
Cái mà Triệu Hiểu Phi muốn chính là kiểu hiệu quả này.
Sắc mặt chị ấy nghiêm nghị nói: "Chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến chợ buôn rau củ quả phía Nam. Đều là đồng nghiệp nên sẽ không có tâm tư xấu xa như vậy đâu. Cũng có thể là người khác muốn tìm ông chủ của chúng liền toái! Dù sao ông chủ của chúng tôi cũng là một thiên tài, dẫn theo chúng tôi kiếm được không ít tiền, còn thay đổi cuộc sống của chúng tôi."
Lời chị ấy còn chưa dứt mà kiểu lời nói này trái lại càng khiến người ta cảm thấy chuyện này chắc chắn là do ông chủ của chợ buôn rau củ quả phía Nam gây ra.
"Bà chủ Triệu, lòng cảnh giác của cô như vậy là không được đâu."
"Đúng vậy. Bà chủ Triệu, cô chưa từng nghe qua câu nói này sao? Đồng hành là oan gia, có rất nhiều người cạnh tranh đấy."
"Cẩn thận thêm chút đi."
Trong đám người còn có người bổ thêm một đao.
"Vậy thì tôi cũng không dám đem đồ sang bán ở chợ buôn rau củ quả phía Nam nữa. Nhỡ đâu ông chủ thấy tôi không vừa mắt cũng cho tôi một nhát thì phải làm sao đây? Tôi không chịu nổi yêu tinh từ bên ngoài tới đâu."
Mọi người cười vang.
Nhưng sắc mặt của người đứng cách đó không xa lại tái nhợt.