Ngô Ái Quốc là người có chút vốn liếng, nửa năm trước đã kiếm được số tiền đầu tiên thế nên lá gan cũng trở nên lớn hơn. Sau đó là số tiền thứ hai, tiếp đến là số tiền thứ ba.
Chi trong nửa năm ngắn ngủi, hắn ta đã trở thành một hộ gia đình nổi tiếng ở địa phương.
Tiền trong túi hắn ta không chỉ có chục nghìn đồng.
Hàng xóm láng giềng đến vay tiền, hắn ta sẽ cho mượn, sau khi cho mượn thì lấy đi đồ đạc của người ta. Hắn ta cũng cho người ta tiền chứ không lấy không, chỉ là chút tiền này không nhiều, so ra còn thấp hơn một chút so với giá thị trường.
Người dân trong thôn ai cũng biết ơn hắn ta.
Bán được rau rồi sẽ trả tiền lại cho hắn ta, còn ghi nhớ điểm tốt của hắn ta.
Rau củ tới tay đều là hàng tươi mới.
Để tiết kiệm chi phí nên đã bán với giá cao. Ngô Ái Quốc còn bảo người dân rửa sạch tất cả rau củ, bày ra ngay ngắn chỉnh tề.
Vậy thì sau khi thu hoạch rau xong là có thể bán thẳng đi.
Hắn ta lôi kéo quan hệ mới bán được những món rau này đến Hương Thành, một mình im ắng kiếm cả bộn tiền.
Nhìn tiền trong ví càng ngày càng nhiều, trong lòng Ngô Ái Quốc có chút bay bổng.
Nhưng không ngờ những ngày tươi đẹp này lại kết thúc không sau bao lâu.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người mở một chợ buôn rau củ quả ở bến tàu.
Bên kia thu rau cao hơn hắn ta một hào, hơn nữa còn không cần rửa rau, ngay cả hoa quả tươi mới hái xuống mà đối phương cũng thu
Chợ buôn rau củ quả này vừa xuất hiện là việc buôn bán của hắn ta cũng mất ráo.
Người ta muốn đến buôn bán ở chợ buôn rau củ quả hơn.
Không đến nửa tháng ngắn ngủi, bên này đã không còn làm ăn phát đạt nữa.
Ngô Ái Quốc nhìn mà ghen tỵ, cũng mở một chợ buôn rau củ quả theo.
Nhiều người không biết bán chỗ nào thì sẽ đến chỗ hắn ta bán, nhưng ngày hôm sau người ta lại sang bán ở bên đối diện.
Ngô Ái Quốc cố ý hỏi thăm qua mới tìm đến một người phụ nữ và diễn một vở kịch như vậy. Chỉ cần tội lưu manh của Ôn Độ được xác thực, đến lúc đó chợ bán rau củ sẽ là của riêng hắn ta.
Nhưng đám rác rưởi này xử lý có chút chuyện cũng không xong.
Ngô Ái Quốc sa sầm mặt mày xoay người rời đi.
May mà chuyện này không cần hắn ta phải ra mặt, nếu không đến lúc đó hắn ta cũng bị gọt vào cục cảnh sát thì không biết người trong thôn sẽ còn nói gì hắn ta.
Đừng cho rằng hắn ta không biết những tên kia đã nói những gì sau lưng hắn ta.
Không phải là ghen tị hâm mộ hắn ta có tiền sao?
Đồn cảnh sát.
Ôn Độ bước ra từ bên trong, thấy vẻ lo lắng dưới đáy mắt bà nội là trong lòng ấm áp.
Cậu đi tới ôm bả vai bà nội: "Bà nội, sao bà lại đến đây?"
"Bên phía ba con có người kèm cặp nên không sao cả, mà con một mình dốc sức làm việc ở đây thì làm sao bà có thể yên tâm được? Thế nên bà kiên quyết muốn đến xem xem sao."
Bà Ôn tự nhủ trong lòng rằng cũng may mà mình tới đây xem, nếu không bà cũng sẽ không biết cháu mình bị người khác bắt nạt.
"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Ôn Độ căn bản không để trong lòng.
Thủ đoạn của người này quá thấp kém.
Nhưng thủ đoạn thấp kém cũng rất hữu dụng, thiếu chút nữa đã làm náo loạn khắp thành phố.
Nếu ai đó bị chụp mũ lưu manh thì sẽ bị kết án, hơn nữa mấy năm gần đây nghiêm trị, nếu cậu là người trưởng thành nói không chừng còn phải vứt luôn mạng nhỏ.
Ôn Độ chưa bao giờ xem thường bất kỳ kẻ nào, nhiều năm qua cậu đối nhân xử thế đều vô cùng cẩn thận.