"Trong tủ quần áo đều là váy đẹp đấy." Thời tiết vẫn còn lạnh nên Ôn Độ đã đặc biệt nhờ Luật Hạo Chi đặt may một ít quần áo.
Quần áo đều do Ôn Độ thiết kế.
Luật Hạo Chi coi như độc quyền mua lại, còn đặt cho Ôn Độ một nghệ danh, tên là WD.
Coi như là một cái tên thương hiệu.
Quần áo mà WD thiết kế đều là cho những cô bé.
Nhưng những cô bé và phụ nữ không có nhiều khác biệt, trên cơ bản dường như là giống nhau.
Ôn Độ thiết kế, bên Luật Hạo Chi phụ trách sản xuất.
Không giống như quần áo bán sỉ, quần áo mà bên này sản xuất đều có nhãn hiệu cao cấp. Tất cả đều được bán ra nước ngoài, Luật Hạo Chi cứ thế phát tài.
Thương hiệu quần áo của cậu ấy có danh tiếng không nhỏ ở nước ngoài.
Trong mắt người nước ngoài, đây là một nhãn hiệu nhỏ, nhưng bất kể là kiểu dáng quần áo hay túi xách đều có thể làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Lúc này đây quần áo nữ và nữ trang cho phụ nữ trưởng thành đã thổi quét toàn bộ đầu đường Âu Mỹ.
Cũng làm cho thương hiệu của Luật Hạo Chi trong nháy mắt trở thành đối tượng được rất nhiều phụ nữ theo đuổi.
Cửa hàng Hương Thành lại càng bán chạy hơn.
Mà kiểu trang phục đầu tiên xuất hiện là tại một ngôi nhà cổ có lịch sử hàng trăm năm ở Sở Thành.
Ôn Oanh nhìn quần áo xinh đẹp, kinh ngạc phát hiện những chiếc váy này thật sự rất đẹp!
"Anh trai, đây đều là chuẩn bị cho em sao? Bà nội có không ạ?" Ôn Oanh có cái gì tốt đều sẽ nghĩ đến người nhà.
Ăn ngon còn nghĩ ba có ăn được không.
Ôn Độ nhướn mày, thấp giọng cười yếu ớt: "Em nghĩ anh sẽ không chuẩn bị cho bà nội sao?"
Quần áo của bà nội đều là sườn xám được thiết kế riêng.
Giá trị của một bộ quần áo có thể mua đứt bao nhiêu con phố.
Bà Ôn nhìn thấy sườn xám trong tủ quần áo, mắt hơi nóng lên.
"Năm đó trong nhà nghèo, quần áo đều đem đi cầm cố, không ngờ bây giờ còn có thể mặc những quần áo như vậy." Quần áo của bà Ôn đều được may thủ công.
Sau khi chồng bà chết, bà đã đem quần áo của mình đi cầm.
Nếu không phải như vậy, người bên ngoài cũng không tin nhà bà không có tiền. Vài lần sau đó, người ngoài biết được nhà họ Ôn xuống dốc, nghèo rách, là người nghèo nhất trong thôn.
Sau đó nhà người ta xảy ra chuyện, nhưng nhà bọn họ lại không xảy ra chuyện.
Vẫn sống trong sân lớn.
Thật ra nhà bọn họ phải địa chủ, cũng chỉ là giàu hơn nông dân bình thường một chút.
Tư Đồ Quang Diệu ngồi trong phòng khách uống trà, thấy bà Ôn bước ra, vẻ kinh diễm hiện lên dưới đáy mắt. Anh ấy biết có thể sinh ra những người có ngoại hình như Ôn Thiều Ngọc, Ôn Độ và Ôn Oanh thì nhất định sẽ không xấu xí.
Chỉ là bà nội quanh năm nghiêm mặt, thoạt nhìn rất hung dữ.
Lúc này, bà nội đã thay sườn xám.
Hơn nữa hơn một năm gần đây, tâm trạng của bà nội chuyển biến nên khí chất cả người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Tuy vẫn nghiêm khắc nhưng trên trán lại có thêm một chút cảm giác hiền lành.
Hơn nữa, bà cũng trẻ lại không ít.
Bà quấn mái tóc của mình không hề cẩu thả, mặc một chiếc sườn xám màu đen có hoa văn màu vàng. Khi chậm rãi bước từ trên lầu xuống, tất cả mọi người đều nhìn bà với vẻ mặt kinh diễm.
Bọn họ không thể tưởng tượng được bà sẽ đẹp như thế nào khi còn trẻ.
Đúng lúc này, Ôn Oanh cũng từ trên lầu đi xuống.
Cô bé mặc một chiếc váy ngắn nhà Đường màu hồng phấn, chải kiểu tóc xinh đẹp đáng yêu, dải lụa màu hồng nhạt trên đầu rất dài, tựa như công chúa nhỏ bước ra từ trong bức họa cổ.
"Oa!"