Bà Ôn xoay người nhìn cháu gái, lại nhìn cháu trai mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, lại nhìn mình, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Tư Đồ Quang Diệu mặc âu phục-ba mảnh.
"Chúng ta vừa nhìn đã thấy không giống người một nhà."
Lời nói của bà nội làm cho tất cả mọi người trầm mặc.
Bọn họ giống như đến từ bốn thời đại.
"Sao lại không phải là người một nhà chứ? Người nhà chúng ta đều xinh đẹp như vậy!" Ôn Oanh rất không phục, sôi nổi đi tới kéo tay bà nội: "Bà nội, chúng ta đi ăn cơm đi! Anh trai nói hôm nay sẽ mời chúng ta đến ăn ở một nhà hàng lớn đấy!"
"Hôm nay sẽ ngồi thuyền đi tìm ba con!"
Bà Ôn xoa tóc cháu gái.
"Đi trong hôm nay sao ạ?" Ôn Oanh xoay người chạy lên lầu: "Chờ con một chút! Con còn chưa lấy quà mang cho Chi Chi nữa!"
"Con đi đi, bà ở chỗ này chờ con."
Bà Ôn cũng chuẩn bị quà, đồ đạc đều đã được người đưa lên xe.
Một lát sau, Ôn Oanh xách đồ xuống.
"Đi thôi, chúng ta mau đi thôi!"
Ôn Oanh vui vẻ thúc giục.
"Được."
Lần này, Ôn Độ dẫn theo Thiết Tỏa đi cùng.
Thiết Tỏa có chút ngượng ngùng, Ôn Độ bèn hỏi cậu ta: "Tên em viết trên hộ khẩu nhà bọn anh thì chính là người nhà bọn anh, người một nhà cùng nhau xuất hành có vấn đề gì sao?"
Thiết Tỏa quay lưng lại, len lén lau nước mắt, lúc lên thuyền mà ánh mắt vẫn đỏ hoe.
Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi Ôn Độ: "Anh trai, có phải anh Thiết Tỏa khóc không ạ? Anh ấy nhớ nhà sao?"
"Không phải."
"Mắt anh ấy đỏ cả rồi, chắc chắn là vừa khóc xong." Trực giác nói cho Ôn Oanh biết rằng chắc chắn có chuyện.
Ôn Độ nhướn mày, đưa tay búng trán em gái: "Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Ôi!"
Ôn Oanh ôm đầu nhưng thật ra không đau chút nào.
Cô bé cố tình kêu lớn.
"Chị Triệu và mọi người đều đã đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình anh Thiết Tỏa, nếu anh mang anh ấy theo thì anh ấy nhất định sẽ rất buồn. Ai mà không muốn về nhà trong lễ mừng năm mới, không muốn đoàn tụ với gia đình chứ!”
Nếu không cô bé và bà nội cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi tới đây đón năm mới với ba và anh trai!
Lễ mừng năm mới, chính là đoàn viên.
Gia đình cần phải sum họp.
Ôn Độ biết nếu như mình không giải thích, nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng em gái.
Cậu thở dài, trầm giọng nói: "Lời anh nói với em, em đừng nói với người khác."
"Vâng!"
"Thiết Tỏa không có người nhà, sau khi anh đưa cậu ấy trở về thì cậu ấy chính là em trai của anh, cũng chính là anh trai của em, về sau em đừng hỏi về người nhà của cậu ấy, bởi vì em chính là người nhà của cậu ấy."
Ôn Độ nhìn vẻ mặt khổ sở của em gái, biết cô bé rất dễ mềm lòng.
Cậu xoa gò má em gái, an ủi cô bé: "Không cần cố ý đi an ủi cậu ấy, đã là chuyện quá khứ rồi, anh trai Thiết Tỏa của em còn thông minh hơn em tưởng đấy."
Ôn Oanh biết.
Cô bé sẽ không biểu hiện ra.
"Anh trai, em sẽ làm bộ như không biết." Ôn Oanh thật sự rất ngoan.
Ôn Độ lại xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái: "Em không ăn cơm đàng hoàng sao? Sao lại cảm thấy em không có tí thịt nào vậy?"
"Anh trai, nói cho anh biết một bí mật." Vẻ mặt của Ôn Oanh thần bí.
Ôn Độ lại gần nghe: "Hửm?"
"Em có ăn cũng không mập đâu! Cho nên đừng lo lắng cho em!" Cô bé vui vẻ, dưới đáy mắt đều là vẻ vui sướng.
Cũng không biết là học với ai, còn biết béo sẽ không tốt.
Đáy mắt Ôn Độ ánh ý cười: "Không tệ.”
"Thật ra em ăn rất nhiều!" Sức ăn ban đầu của Ôn Oanh không tốt, ăn một chút là sẽ no, ăn cứ như mèo ăn.