Bà cau mày, đi qua chỗ cô bé, giơ tay khẽ gõ vào đầu cô bé: “Con ăn trúng thuốc lú lẫn rồi à? Con dám nghĩ đến chuyện này sao? Con mà đi tìm anh trai, cẩn thận bị bắt cóc giữa đường đấy.”
Ôn Oanh chớp chớp đôi mắt to, đáng thương lại thiếu tự tin mà hứa hẹn: “Bà ơi, con sẽ không bị bắt lần nữa đâu ạ!”
Cô bé đâu có ngốc như thế!
“Con mà nói thế, cẩn thận bị người ta cười cho rụng răng đấy.”
Bà cụ không biết đứa cháu gái nhỏ bé của bà được ai che chở mà may mắn thoát khỏi tay bọn buôn người.
Bà còn cất công mua mấy xấp vàng mã, dành cả đêm gấp thành thỏi vàng. Nửa đêm, bà lén mang ra ngã ba đường, vẽ một vòng tròn trên mặt đất và đốt hết những thỏi vàng mã đó.
Bất kể là ai đã giúp, bà cũng quyết định mỗi dịp lễ tết đều sẽ đốt vàng mã để tạ ơn.
Đây chính là một ân đức to lớn với nhà bọn họ!
Nghe nói, đã bắt được một tên nữa trong đám buôn người, điều này đã cứu được bao nhiêu gia đình.
“Bà ơi, bà đừng lo, vài ngày nữa răng cháu sẽ rụng thôi.” Ôn Oanh nắm lấy tay áo bà, nhỏ giọng nói.
Bà Ôn cau mày nhìn đứa cháu gái, không biết nên giận hay nên cười.
“Đồ ngốc ạ, vào nhà ngoan ngoãn ngồi đi. Nếu không bà sẽ không cho con đọc thư của anh trai, cũng không cho con viết thư cho anh trai đâu.”
Chiêu này rất hiệu quả, Ôn Oanh nghe xong lập tức xoay người chạy vào nhà.
Cô bé ngồi trên giường đất, cầm cuốn sách giáo khoa, hét lớn: “Bà ơi, con đang đọc sách! Nếu anh trai viết thư, bà nhất định phải cho con đọc đó nhé!”
“Vậy thì con phải ngoan ngoãn, không được chạy ra ngoài nữa.”
Giờ đã là tháng chín, với thân hình nhỏ bé của cô bé, nếu ngã quỵ ngoài đường sẽ chẳng ai hay biết.
Ôn Oanh ôm sách ngữ văn, nhỏ giọng nói: “Con ngoan lắm mà!”
Lớp một bắt đầu học ghép âm, cái này cô bé biết và học rất giỏi. Cô bé học thuộc thanh mẫu xong, nhận ra rằng việc ghi nhớ rất dễ dàng.
Cô bé lại cầm bút, tập viết chính tả trong vở. Bất kỳ chữ cái nào cô bé viết ra, cô bé đều có thể nhận ra và đọc chính хác.
Học thuộc thanh mẫu xong, cô bé học bảng vận mẫu.
Bảng vận mẫu không đơn giản nữa, Ôn Oanh học tập chăm chỉ hơn một tiếng đồng hồ mới ghi nhớ được nội dung. Cô bé cầm bút, viết tất cả các vận mẫu xuống vở.
Ôn Oanh xác định đã học thuộc hết mới cất sách vở đi. Cô bé nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, mong rằng hôm nay Tống Lệ Dĩnh có thể đến sớm để báo cho cô bé bài tập thầy giáo giao.
Kinh nghiệm trong mơ đã cho cô bé biết, con nhà nghèo chỉ có học hành mới có thể ra khỏi thôn. Nếu không, cô bé chỉ có thể đi làm công nhân trong nhà máy, làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Một tháng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng tiền lương, những người có học thức đều ngồi văn phòng, mỗi tháng lương được năm sáu nghìn.
Năm sáu nghìn thật là nhiều!
Anh trai đi bê gạch, một tháng chỉ kiếm được năm trăm đồng!
Ôn Oanh lại nhớ anh trai.
Anh trai còn trẻ, sức khỏe dồi dào, làm việc vất vả đến chai sạn hết cả bàn tay, nhưng kiếm được cũng không nhiều hơn người khác. Nghe nói, đây gọi là bán sức lao động, công việc vất vả nhất, mệt mỏi nhất mà kiếm được ít tiền nhất.
Cũng không biết anh trai kiếp này có phải cũng đi làm công việc này hay không.
Ôn Oanh không có tâm trạng chờ đợi Tống Lệ Dĩnh, quay người lại cầm sách giáo khoa toán lên xem tiếp.
Anh trai trong mơ dù vất vả, mệt mỏi đến đâu cũng sẽ chăm chỉ học tập. Anh đều tự học thành tài, Ôn Oanh cũng có thể làm được.
Bà Ôn vén rèm cửa, lén nhìn vào frong phòng, thấy cháu gái đang đọc sách, hài lòng buông rèm cửa tiếp tục làm việc.
Con trai đến Trạm máy móc nông nghiệp canh cổng cho người ta, nói ra thì không dễ nghe, nhưng một tháng cũng được mười đồng.