Bà không quan tâm đến việc có bị cười nhạo không, những năm qua bà đã học được một đạo lý, chỉ cần bản thân sống tốt, cười nhạo có là cái gì?
Đều là ghen tị.
Ban ngày Ôn Thiều Ngọc cũng ở đó, trưa có thể ăn một bữa ở đó, tối phải về nhà ăn. Sau khi mọi người ở Trạm máy móc nông nghiệp tan làm, hắn sẽ đến trực đêm.
Bà đi ra ngoài lấy củi vào, đặt trên nền bên ngoài phòng.
Bà lấy chậu tìm hai củ khoai tây, ngồi trên ghế gọt vỏ.
Ôn Oanh từ trong nhà đi ra, ngồi trên băng ghế nhỏ trước Bếp lò, nịnh nọt nói với bà cụ: “Bà nội, con nhóm lửa cho bà nhé?”
Nhóm lửa cũng không mệt, lại có thể sưởi ấm.
Bà Ôn gật đầu đồng ý.
“Bà ơi.”
“Sao vậy?”
Bà lão không thèm ngước mắt lên, rửa sạch khoai tây, một tay cầm dao gọt vỏ. Khi còn trẻ, bà chưa từng làm những việc này, nhưng giờ đây, bà lại làm rất nhanh nhẹn.
Hoàn cảnh thay đổi con người, con người cũng sẽ thay đổi vì hoàn cảnh.
Ôn Oanh đứng dậy khỏi băng ghế nhỏ, tiến đến chỗ bà cụ, ngồi xổm xuống hỏi: “Bà ơi, nếu con ngoan ngoãn, bà có thể cho con viết thêm thư cho anh trai không ạ?”
“Không cần tiền à?” Bà lão cáu kỉnh nói.
Ôn Oanh băn khoăn.
Cô bé biết bà có tiền riêng, nhưng số tiền đó là để dành sau này cưới vợ cho anh trai, không thể đụng đến.
Trong lòng Ôn Oanh, tất cả những gì thuộc về anh trai đều là không thể đu.ng đến.
“Vậy con sẽ viết ít hơn.” Ôn Oanh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con sẽ viết nháp để nói hết những gì cần nói. Nếu nói quá nhiều, con sẽ tóm tắt lại. Giá như con có thể nói tiếng hán cổ như người xưa thì hay biết mấy.”
Bà Ôn nhướng mày: “Ôi, con còn biết tiếng hán cổ cơ à?”
“Vâng ạ! Con biết rất nhiều. Bà ơi, con không được thông minh, nhưng con rất chăm chỉ. Những người chăm chỉ học tập nhất định sẽ được đền đáp.”
Ôn Oanh đã nghĩ kỹ từ lâu, sau này cô bé sẽ kiếm tiền, những bạn nhỏ học giỏi sẽ được tiền thưởng.
Đến lúc đó, cô bé sẽ lấy tiền thưởng để anh trai đi học.
Học mới có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Cô bé không mong anh trai giàu sang phú quý, chỉ mong anh trai bình an vô sự, có thể ngồi văn phòng một tháng kiếm được sáu bảy nghìn đồng.
Ôn Oanh siết chặt nắm tay, không ngờ rằng bàn tay bị nẻ lại nứt ra, rất đau.
"Shh!"
Cô bé đau đến nhăn mặt.
Bà Ôn quan sát toàn bộ quá trình, thấy đứa cháu gái này thật ngốc nghếch, ngốc đến mức không thể tha thứ được.
Ôi trời!
Hy vọng Tiểu Độ
gắng hơn, sau này nó sẽ có nhiều áp lực. Nuôi một cô em gái ngốc nghếch, rất khó tìm được vợ.
Bà Ôn rửa khoai tây hai lần, rồi đem đi thái. Bà vừa thái khoai tây vừa nghĩ, mỗi tháng con gái lớn gửi cho bà mười đồng. Hiện giờ con trai út mỗi tháng cũng có thể kiếm được mười đồng, vậy là một tháng trong nhà có hai mươi đồng.
Lương tháng ở thành phố cũng chỉ hai ba mươi đồng.
Nhưng người thành phố phải mua thức ăn và lương thực, nhà bọn họ không cần mua thức ăn, cũng không cần mua mì, một tháng không tốn bao nhiêu tiền. Số còn lại đều có thể tiết kiệm.
Đến mùa thu hoạch lương thực, nộp đủ thuế lương thực, để lại đủ ăn, sau đó bán đi.
Một năm cũng có thể tiết kiệm được hơn hai trăm đồng.
Tính sơ sơ, bà Ôn đã yên tâm.
Bây giờ cưới vợ tốn nhiều tiền hơn trước, chỉ cần hai trăm đồng là đã có thể kết hôn. Mấy năm nữa không phải là ba trăm đồng mới có thể kết hôn sao? Tiểu Độ kéo theo miệng ăn của cả nhà cả, còn phải nuôi một đứa em ngốc, chắc nhiều tiền hơn người khác. Bà sẽ chuẩn bị gấp đôi tiền, chắc chắn sẽ có người gả con gái cho.
Tiểu Độ năm nay mười hai tuổi, đợi đến khi kết hôn còn phải mười năm nữa.
Mỗi năm tiết kiệm hai trăm, mười năm là hai nghìn.
Cho dù sau này cưới vợ một nghìn đồng, bà cũng có thể trả được.