Nghĩ đến việc phải tốn nhiều tiền cho một đứa cháu gái ngốc nghếch, bà cụ càng dùng sức thái khoai tây.
Ôn Oanh nhìn bà nội, đầy vẻ sùng bái: “Bà ơi, bà giỏi quá! Con không thể nào thái khoai tây đẹp như bà được.”
Bà cười nói: “Đợi con lớn lên bà sẽ dạy cho. Làm nhiều rồi tự nhiên sẽ thành thạo thôi.” Bà thầm nghĩ, cháu gái mình cũng không hẳn là ngốc nghếch, sau này chưa chắc đã không lấy được chồng.
Lòng bà lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nếu lúc đó bà vẫn còn sống, bà sẽ đòi nhà trai thêm tiền, sau đó lấy số tiền còn lại từ đám cưới của Tiểu Độ để làm của hồi môn cho Ôn Oanh.
Con gái lấy chồng vẫn nên có tiền trong tay mới có chỗ dựa. Dù bị nhà chồng bắt nạt, cũng có thể nói đi là đi.
Thân không xu dính túi thì đi đâu cũng không được.
Bữa cơm vừa nấu xong, Ôn Thiều Ngọc đúng giờ đạp xe từ bên ngoài vào, tay còn xách theo nửa túi táo.
“Mẹ, đây là táo do Trạm máy móc nông nghiệp phát, con cũng được một phần.” Lần đầu tiên Ôn Thiều Ngọc nở mày nở mặt như vậy. “Trạm trưởng nói, tuy con mới đến nhưng cũng là người của Trạm máy móc nông nghiệp. Cho nên con cũng có táo”
Hắn hơi ngại ngùng nói: “Chỉ là táo của người khác đều đẹp. Táo của con chất lượng hơi kém một chút. Nhưng không sao, vẫn ăn được.”
Bà liếc nhìn những quả táo: “Nhà mình ăn thôi mà, không phải cho người khác ăn thì có sao đâu? Một lát con rửa hai quả, để vào phòng Oanh Oanh, để Oanh Oanh có đói thì ăn một quả.”
Ôn Oanh nói xong lập tức đứng dậy định bước tới, bà nội quát lớn: “Ngồi im xuống cho bà! Sức khỏe chưa hồi phục, chân còn sưng vù, đừng có mà nhảy nhót lung tung!”
“Bà ơi, ba giỏi quá ạ!” Ôn Oanh ngoan ngoãn ngồi xuống, nói lớn.
Khoé miệng bà nội cong lên, cố tình gắt gỏng: “Giỏi cái gì? Ông nội của con mới giỏi chứ! Lúc ông còn sống, nhà ta có cả trăm con xe ngựa, xe ngựa lớn cũng có mấy chiếc. Con nhìn thấy cái máng nước ngoài sân kia không? Còn cả cối xay kia nữa, tất cả đều do ông nội con sắm sửa khi còn sống đấy, đắt tiền lắm!”
Ôn Thiều Ngọc đứng bên cạnh lém lỉnh nói: “Cũng may là ba mất rồi. Chứ không thì cả nhà ta đều bị lôi ra ngoài! Vài năm trước, những kẻ diễu hành trên đường phố kia đều có phần của mẹ đấy.!”
Bà nội tức giận cầm dao phay lên nhìn chằm chằm Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc cầm quả táo xám xịt chạy đi.
“Mẹ ơi, con để cái này trong phòng mẹ nhé!”
Ôn Oanh ngồi trên băng ghế đẩu nhỏ bật cười, đợi ba ra ngoài, cô bé vươn tay ra nắm lấy tay ba, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, nếu anh trai viết thư về thì phải cho con biết nhé! Con muốn viết thư cho anh trai.”
Ôn Thiều Ngọc xoa tóc trên đầu cô bé, khẽ nói: “Yên tâm, thư sẽ do ba viết, ba nhất định sẽ gọi con viết cùng nữa.”
“Ba, ba thật tốt, ba là người ba tốt nhất thế giới.”
Ôn Oanh nhón chân, nhớ lại trong mơ nhìn thấy một cô bé hôn ba, ba đã rất vui. Cô bé cũng tiến lại gần hôn ba một cái.
Ôn Thiều Ngọc ngẩn người, mỉm cười bế cô bé lên: “Ôi, Oanh Oanh của ba quả nhiên là thích ba nhất!”
Bà nội tình cờ nhìn thấy cảnh này thì cau mặt nói: “Không biết xấu hổ.”
Ôn Thiều Ngọc ghé vào tai Ôn Oanh, nói nhỏ với con gái: “Bà nội ghen tị với ba đấy!”
“Vậy con cũng hôn bà nội nhé!” Ôn Oanh cảm thấy có thể hiểu được.
Cô bé nhón chân định đứng dậy, bà Ôn đã vội ngăn lại: “Đừng qua đây, ngoan ngoãn ngồi im đi. Thôi, bế con bé vào nhà ăn cơm đi.”
Ôn Oanh nhìn mâm cơm nóng hổi, nghĩ đến anh trai, mắt hơi đỏ: “Chẳng biết anh trai đã ăn cơm chưa nhỉ.”
Lúc này Ôn Độ không chỉ đã ăn rồi mà còn ăn rất no.
Hoàng Long Nghị rất hào phóng, mời Ôn Độ ăn hải sản.
“Chú em, anh thực sự là chủ mảnh đất đó. Nếu cậu không tin, cứ về với anh, anh có thể cho cậu xem hết giấy tờ. Hơn nữa, cậu cũng biết anh là người ngoại tỉnh, chỉ muốn tìm một người địa phương quen thuộc giúp xây dựng nhà xưởng thôi.”
Ôn Độ vẫn không động đũa, nghe vậy liền nói: “Vậy anh tìm nhầm người rồi. Tôi cũng không phải người địa phương.”