“Ai mà tin được em không phải người bản địa với cái giọng này chứ?” Hoàng Long Nghị không tin lời Ôn Độ.
Phong cách ăn mặc của Ôn Độ, cùng với giọng địa phương chuẩn chỉnh của cậu, quả thực rất thuyết phục. Không ai tin nổi lời cậu nói.
“Tôi không lừa anh đâu.” Ôn Độ cau mày, không vui.
Hoàng Long Nghị biết cậu đang giận, bèn cười nói: “Được rồi, được rồi, cậu không phải người bản địa. Nào, Ôn Độ, ăn tôm đi, tôm này ngon lắm đấy.”
Ôn Độ quả thực đã đói rồi.
Cậu cũng không khách sáo, ăn khá nhiều.
Hoàng Long Nghị rất biết ý, thấy Ôn Độ ăn ngon miệng, ăn nhiều nên gọi thêm một phần nữa. Ăn xong, Ôn Độ mới cảm thấy no tám phần. Không biết bây giờ có bán bánh bao không, nếu mua được bánh bao thì tốt quá.
Đói bụng thì buổi tối có thể gặm hai cái bánh bao.
“Ôn Độ, anh lớn hơn, em gọi một tiếng anh cũng không quá đáng đâu nhỉ?” Hoàng Long Nghị nâng ly rượu lên: “Bất kể sau nào thế nào, ly rượu này anh kính em. Chỉ vì em đã sẵn lòng đứng ra giúp đỡ những người ngoại tỉnh như anh, anh rất nể phục! Em là một người tốt! Một người như em chắc chắn sẽ không tầm thường, anh muốn em giúp anh xây dựng nhà xưởng, và những nhà xưởng của bà con quê anh cũng muốn em xây dựng giúp.”
“Tôi còn trẻ, cũng không ngốc như anh, vậy mà anh lại nguyện ý tin tưởng tôi.” Ôn Độ không những không định uống rượu mà còn nói những lời khiến người ta khó chịu.
Hoàng Long Nghị lại càng nghĩ thằng bé này cố ý, càng tin rằng cậu là người bản địa.
“Sau này chắc chắn mọi người sẽ ghen tị với mắt nhìn người của anh.”
Hoàng Long Nghị dám khẳng định mình chắc chắn đã tìm được một nhân tài. Ôn Độ tuy trẻ tuổi nhưng có tài năng thực sự, hơn nữa tài năng đó còn là gia truyền.
Nhìn vào cơ bắp trên người Ôn Độ, Hoàng Long Nghị biết rằng Ôn Độ không phải là kẻ chỉ biết nói suông, mà đã có kha khá kinh nghiệm. Lần này ra ngoài tự kiếm việc làm, có lẽ là muốn chứng minh cho gia đình thấy rằng cậu có thể tự tay xây dựng một nhà xưởng.
Mặc kệ người khác nói gì, Hoàng Long Nghị đều có cảm giác như đã nhặt được báu vật.
Có chuyện gì xảy ra cũng không sao, gia đình cậu sẽ lo liệu hết!
Anh ấy thậm chí còn mong Ôn Độ gặp trục trặc, để gia đình cậu có thể ra tay. Chất lượng nhà xưởng của anh ấy sẽ càng được nâng cao hơn nữa.
Ôn Độ nhếch mép: “Miễn là anh không hối hận.”
“Sao anh có thể hối hận được! Anh vui mừng còn không hết nữa. Vậy, chúng ta đổi chỗ khác, nói chuyện tử tế nhé?”
Ăn trưa xong, hai người đi uống trà.
Hoàng Long Nghị chọn một quán trà rất yên tĩnh, hai người ngồi trên ghế tre. Nhìn Ôn Độ pha trà bằng những động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển, Hoàng Long Nghị càng khẳng định rằng mình đã nhìn người không sai.
“Nếm thử đi.”
Ôn Độ rót cho Hoàng Long Nghị một chén trà.
“Vậy anh không khách sáo nhé!” Hoàng Long Nghị nhấp một ngụm, lập tức khen ngợi: “Tay nghề tốt.”
“Từ nhỏ đã được nhìn quen rồi, chưa đến mức là tay nghề tốt gì đó.” Ôn Độ thong thả uống trà, cử chỉ toát lên một phong thái phi phàm khó tả.
Hoàng Long Nghị không có trình độ học vấn cao, nhưng anh ấy có con mắt tinh tường và trực giác rằng Ôn Độ có xuất thân không tầm thường.
Có lẽ Ôn Độ ăn mặc thế này là để giữ kín thân phận.
Vì Ôn Độ không muốn tiết lộ danh tính, Hoàng Long Nghị cũng không tiếp tục truy hỏi, mà chuyển sang nói về ý tưởng của anh ấy.
“Người anh em, em có nghĩ rằng xưởng của anh nhỏ, nên không muốn nhận việc của anh không?”
Hoàng Long Nghị quan sát Ôn Độ hồi lâu, càng quan sát càng cảm thấy nếu bỏ lỡ Ôn Độ, anh ấy sẽ không bao giờ tìm được người nào phù hợp hơn.
“Thật sự mảnh đất này là của anh à?” Ánh mắt Ôn Độ mang theo vẻ ngỡ ngàng, nhưng chủ yếu là sự đánh giá.
Nói chuyện nửa ngày rồi mà tên nhóc này vẫn không tin lời anh ấy.