Nghĩ đến kiếp trước, người phụ nữ ngốc nghếch này một mình nuôi lớn con của bọn họ, chịu rất nhiều đau khổ, còn bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Mà Kiều Huyên Huyện vẫn luôn biết về tin tức của cô ấy nhưng lại ở sau lưng giờ trò xấu.
Cả đời này anh không ra tay với Kiều Huyền Huyền đã là ân lớn trời ban rồi.
Anh sẽ không cho phép Kiều Huyên Huyên lại đến phá hoại tình cảm của anh và Chu Mẫn Nguyệt.
"Anh làm như vậy, về sau em còn chạm mặt với Kiều Huyên Huyên như thế nào nữa đây?" Nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Chu Mẫn Nguyệt mới lôi kéo Ôn Độ đi vào bên trong.
Sắc mặt Ôn Độ không hề thay đổi nói: "Không cần thiết phải làm bạn với người như vậy, chẳng lẽ em muốn tặng anh cho cô ta à?"
Chu Mẫn Nguyệt lập tức không nói thêm gì nữa.
Cô ấy sẽ không cho phép đâu.
Cho dù quan hệ giữa cô ấy và Kiều Huyện Huyên có tốt bao nhiêu, cô ấy cũng sẽ không tiếp xúc với Kiều Huyên Huyên nữa.
Kiều Huyên Huyên biết rõ Ôn Độ đã đính hôn với cô ấy.
Nhưng còn nói ra lời nói như thế ở trước cửa nhà cô ấy để ngăn cản Ôn Độ, Chu Mẫn Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, làm sao còn có thể tiếp tục làm bạn với loại người như vậy nữa.
"Anh sẽ đưa em ra ngoài."
"Sau này đừng để ý đến loại phụ nữ này nữa, cũng không nên nói gì với cô ta."
Chu Mẫn Nguyệt: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"
Cô ấy định từ từ lạnh nhạt với Kiều Huyền Huyền, sau đó dần dần không liên lạc nữa.
Ôn Độ lạnh giọng nói: "Nhỡ đâu trong lòng cô ta nghĩ phải làm sao để giết chết em thì thế nào?"
"Giết chết em làm gi?" Chu Mẫn Nguyệt mờ mịt hỏi.
"Sau khi giết chết em, cô ta mới cảm thấy mình có cơ hội được ở bên cạnh anh."
Chu Mẫn Nguyệt nổi da gà.
Trên thế giới còn có loại người như vậy sao?
Cô ấy muốn thay Kiều Huyên Huyên giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt Ôn Độ, không biết tại sao cô ấy vẫn luôn cảm thấy Kiều Huyên Huyên dường như thật sự sẽ làm ra một chuyện như thế.
"Về sau em sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa"
"Ngoan!"
Ôn Độ rất hài lòng.
Anh biết rõ Chu Mẫn Nguyệt là một người phụ nữ rất hướng nội: "Nếu như em cảm thấy không có bạn bè, em có thể tâm sự cùng với em gái của anh nhiều hơn, con bé là một cô gái rất hiểu chuyện, sẽ không cố tình gây sự, cũng sẽ không gây khó dễ cho em."
Nhà họ Kiều đối với hôn sự của con gái nhà mình hài lòng đến không thể hài lòng hơn.
Chỉ là mẹ Kiều có chút bất an.
Đợi sau khi Ôn Độ đi rồi, mẹ Kiều mới len lén kéo con gái vào trong phòng, đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Có phải con và cậu ấy đã xảy ra cái kia, cho nên cậu ấy mới vội vàng cưới con về nhà như thế không?"
Chóp tai Chu Mẫn Nguyệt đỏ ửng, cô ấy thấp giọng nói: "Mẹ, nếu như anh ấy thật sự làm như vậy thì hẳn là mẹ nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Ít nhất anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, đáng để phó thác cả đời."
Mẹ Kiều thấy con gái như vậy bèn tức giận không chỗ phát tiết.
"Con bị ngốc rồi đúng không?"
Chu Mẫn Nguyệt mới không ngốc, chỉ là đôi khi cô ấy rất ngây thơ.
"Mẹ, con cũng không phải kẻ ngốc"
"Được rồi, mẹ không nói mấy lời khác nữa. Người là do chính con chọn, chính con phải hiểu rõ trong lòng. Mẹ chỉ muốn nói với con là điều kiện của nhà bọn họ quá tốt, con gả qua đó chắc chắn người khác sẽ nói này nói nọ”
“Mặc kệ người bên ngoài nói cái gì, con cũng đừng để trong lòng. Nhà chúng ta không ham tiền tài nhà bọn họ, chỉ là mẹ mong con có thể gả cho người thích hợp, sống tốt đẹp cả đời."
"Mẹ, con biết ạ.