Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 626

Mắt Chu Mẫn Nguyệt hơi đỏ.

Mẹ Kiều nhìn con gái lớn lên duyên dáng yêu kiều, trong lòng vô cùng luyến tiếc.

Nhà bọn họ không trọng nam khinh nữ giống như nhà người khác. Tuy điều kiện trong nhà bình thường nhưng vẫn nguyện ý cho con gái đi học, để con gái đi con đường mình lựa chọn chứ không phải là bọn họ lựa chọn cuộc sống thay cho cô ấy.

Cho dù là con trai hay con gái cũng phải đối xử bình đẳng.

"Con có cơ hội ra nước ngoài du học, cho dù là kết hôn sinh con cũng không cần ở nhà. Con phải làm một người phụ nữ độc lập, phải phát huy học thức của mình, đừng lãng phí nhiều năm vất vả cố gắng như vậy. Con học nhiều năm như thế không phải vì để về nhà giúp chồng dạy con, mà là để cống hiến vì xã hội này."

Mẹ Kiều hy vọng con gái có thể độc lập.

Cho dù có một ngày, tình cảm của cô ấy và Ôn Độ tan vỡ thì cô ấy cũng có đủ năng lực nuôi sống bản thân và đứa nhỏ.

Chu Mẫn Nguyệt ghi tạc lời nói của mẹ vào trong lòng.

Thời gian kết hôn rất vội vàng.

Nhưng những gì cần chuẩn bị đều đã sẵn sàng.

Ôn Độ mang đến cho Chu Mẫn Nguyệt một hôn lễ long trọng.

Sau khi kết hôn không bao lâu, đôi vợ chồng son bèn ngồi máy bay bay ra nước ngoài tiếp tục việc học.

Mỗi lần bà Ôn gọi điện thoại cho cháu trai đều dặn dò một việc: "Nếu Nguyệt Nguyệt có con, con tuyệt đối đừng để Nguyệt Nguyệt sinh con ở nước ngoài, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải đưa con bé về đây cho bà mới được"

Ôn Độ cảm thấy bà nội chỉ đang thích quan tâm.

"Bà nội, nếu bà không ngại, hai năm sau nữa hãy ôm chất được không?" Ôn Độ nói xong bèn cúp điện thoại.

Anh lo lắng bà nội trực tiếp mở miệng mắng anh.

Nào ngờ mấy ngày sau vẫn không thấy điện thoại gọi lại.

Làm cho Ôn Độ có chút lo lắng đề phòng.

Anh vẫn luôn cảm thấy bà nội sẽ đột nhiên kiếm tới.

Lúc bà Ôn gọi điện thoại, Ôn Oanh đang ngồi ở bên cạnh đọc sách.

Cô thấy bà nội cúp máy mới ngạc nhiên hỏi: "Bà nội, anh trai con làm sao thế?"

"Anh trai con nói tạm thời sẽ không sinh con, bảo bà chờ thêm vài năm nữa rồi hãy bế chắt."

Bà Ôn sinh con sớm, Ôn Thiều Ngọc cũng sinh con sớm, bây giờ Ôn Độ kết hôn sớm, cho dù có kéo thêm hai năm nữa thì bà vẫn có thể ôm chặt như bình thường.

Cho dù trước đây thằng nhóc này không nói thì bà cũng đã dặn dò cả năm rồi, bây giờ thằng nhóc này mới cho một tin chuẩn.

Ôn Oanh thuận miệng nói: "Nói không chừng chắt trai của bà đã đến rồi đấy!"

Ôn Oanh cũng chỉ là thuận miệng nói.

Ai ngờ nửa năm sau, chị dâu cô đã trở về.

Cái bụng to lớn kia nhô cao làm Ôn Oanh sợ tới mức không dám tiến lên.

Toàn bộ nhà họ Ôn đều cẩn thận từng li từng tí.

Bà Ôn còn lo lắng cô ấy ở nhà không thoải mái, bảo cô ấy cứ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn.

Kết quả cô ấy ở nhà mẹ đẻ được hai ngày đã vội vàng trở về.

Bà Ôn có lòng muốn hỏi hai câu, lại lo lắng cháu dâu khó mở miệng nên mới tìm đến Ôn Oanh.

"Con đi hỏi chị dâu con vì sao không ở nhà mẹ đẻ thêm hai ngày nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Bây giờ con bé đang mang thai, cũng không thể nghĩ đông nghĩ tây được, điều này không tốt đối với thân thể con bé, cũng không tốt cho đứa nhỏ."

Ôn Oanh nhận được mệnh lệnh của bà nội, lập tức đến phòng bếp bưng mấy loại hoa quả tươi đến viện của anh trai.

"Chị dâu, chị có ở đó không?"
Bình Luận (0)
Comment