Tuy Chu Mẫn Nguyệt và Ôn Độ kết hôn mới hơn một năm nhưng hai người vẫn chưa từng trở về, cũng chưa từng ở chung với Ôn Oanh, thay vào đó là mỗi ngày nói hai câu qua điện thoại.
Thường xuyên qua lại, tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
"Em vào đi!"
Chu Mẫn Nguyệt định ra ngoài đón cô.
Ôn Oanh đi rất nhanh, thấy cô ấy muốn đi ra bèn nói: "Chị dâu, chị đừng nhúc nhích, cũng không phải người ngoài mà, sao lại khách sáo như vậy chứ."
Chu Mẫn Nguyệt nghe vậy cười nói: "Vậy chị sẽ không động nữa nha!"
Bây giờ đứa bé đã được bảy tháng.
Cô ấy đứng lên sẽ rất khó chịu.
Lúc bình thường đứng rồi thì sẽ không muốn ngồi xuống, ngồi xuống rồi thì sẽ không muốn đứng lên. Lúc đi bộ, xương chậu của cô ấy còn rất đau, khoảng thời gian gần đây lại càng không muốn đi bộ.
"Chị dâu, chị muốn ăn cái gì cứ nói thẳng, đây là nhà mình, chị không cần khách sáo, cũng không cần ngượng ngùng, nếu như chị ngượng ngùng, vậy thì em sẽ gọi điện thoại cho anh trai em, bảo anh ấy trở về chăm sóc chị. Ôn Oanh ăn nói khá giỏi.
Chu Mẫn Nguyệt vội nói: "Cái gì chị muốn ăn trong nhà đều có cả, chị không chịu ấm ức."
"Vậy tại sao chị còn trở về? Ở nhà chị không thoải mái ạ?" Ôn Oanh nói chuyện thật sự rất thẳng thắn, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng.
Chu Mẫn Nguyệt sửng sốt một chút mới nói: "Không phải em trai chị đã kết hôn rồi sao? Em dâu chị ở nhà, cũng có thai, mẹ chị một mình chăm sóc không được hai người nên chị mới trở về."
Ôn Oanh lập tức hiểu ngay.
Lúc trước anh trai kết hôn, trong lòng cô có một loại cảm giác giống như ngôi nhà này không phải nhà của cô, mà là nhà của người khác.
Cô giống như một người ngoài.
Cô rất lo lắng chị dâu sẽ không thích mình, chán ghét mình, không thích mình ở nhà.
Khi đó, cô cũng bắt đầu tính toán tìm một căn nhà mới, trực tiếp dọn ra ngoài ở.
Cũng may cô vẫn chưa hoàn toàn thực hiện chuyện này.
Đợi đến sau khi anh trai kết hôn, đã mang theo chị dâu ra nước ngoài tiếp tục việc học.
Cô mới cảm thấy cuộc sống sau khi anh trai kết hôn và trước kia không có gì khác nhau.
Tâm trạng không được tự nhiên trong lòng mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Chắc chị dâu còn tưởng rằng đó vẫn là nhà của mình, sau khi trở về muốn từ từ ở lại một khoảng thời gian ngắn.
Sau khi về đến nhà mới ý thức được em trai kết hôn, trong nhà có thêm một người, mà tất cả mọi người phải quan tâm đến cảm xúc của người em dâu kia, cho dù cô ấy có đang mang thai thì cũng phải quan tâm đến tâm trạng của em dâu.
Ở một thời gian ngắn thì được, nhưng ở lâu, trong lòng cô ấy cũng sẽ không thoải mái.
Mà ở nhà chồng, cô ấy là người được cưng chiều kia.
Cho dù chồng không có ở nhà thì ở đây vẫn thoải mái hơn so với ở nhà mẹ đẻ nhiều.
Quan trọng là đồ ăn trong nhà cũng ngon hơn nhà mẹ đẻ.
Chu Mẫn Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, ở nhà được ba ngày đã trực tiếp trở lại.
"Em còn tưởng rằng là vì chị sợ bà nội không vui! Em còn tính đến đây nói với chị, chị muốn ở đâu thì cứ ở đó, không cần lo lắng chuyện khác, đây là nhà của chị, thích làm gì thì làm là được"
"Ừm!"
Trước khi Chu Mẫn Nguyệt về nước vốn còn rất thấp thỏm.
Trải qua mấy ngày ở chung, Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy ở nhà thật sự rất tốt.
Bà nội tìm mọi cách để nấu những món ăn mà cô ấy thích, mùi vị thanh đạm lại không dầu mỡ, mấu chốt là vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng. Mỗi ngày còn có người tới giải sầu cùng cô ấy, cô ấy không chỉ được xem TV mà còn được nghe nhạc, đọc sách...
Dù sao cô ấy ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì chính là được dỗ vui vẻ.
Mỗi ngày trôi qua khá tự tại.
Căn bản không cần quan tâm đến người khác nói gì về cô ấy.
Mấu chốt là sau khi mẹ ruột cô ấy tới đây hai chuyến, nói vài câu với cô ấy thì người nhà chồng căn bản cũng không nói gì đến cô ấy nửa câu nào. Còn lo lắng không đủ sách cho cô ấy đọc, bảo em gái đến thư viện mượn sách.
Rõ ràng sức khỏe của em gái không tốt lắm, mấy ngày hôm trước còn bị cảm lạnh phải ở viện một tháng.
Cả gia đình vẫn vây quanh cô ấy.
Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy đời trước mình đã tích đức lớn nên mới có thể có được vận may đời này.
"Không biết đời trước chị phải làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể gả cho anh trai em, trở thành một thành viên trong gia đình này." Chu Mẫn Nguyệt ăn nho, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười hạnh phúc.
Lại không chú ý tới sắc mặt của Ôn Oanh bên cạnh hơi thay đổi.
Cuối năm, Ôn Độ trở về.
Ôn Oanh kéo anh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Anh trai, vì sao kiếp trước chị dâu và anh không ở bên nhau?
Tại sao anh trai lại ở bên Kiều Huyên Huyên?
Lúc trước anh trai không chịu nói.
Dù sao bây giờ cũng nên nói rồi đúng không?
"Lúc ấy anh cưới Kiều Huyên Huyên là bởi vì Kiều Huyên Huyên nói trong bụng cô ta có đứa con của anh. Lúc trước anh từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn với một người phụ nữ, cho rằng người kia chính là Kiều Huyên Huyên.
“Anh cho rằng giữa anh và chị dâu em đã không còn khả năng nữa, cho nên mới không đi tìm cô ấy. Anh không biết Kiều Huyên Huyên gây trở ngại giữa chừng, lại càng không biết cô ấy mang thai con của anh. Trong thời đại đó mà chưa kết hôn đã có thai thì sẽ bị người khác chỉ trỏ. Sau khi cô ấy đi xa tha hương, anh cũng không thể tìm thấy được nữa. Về sau thì cô ấy qua đời."
Ôn Oanh lạnh hết cả người.
Cô run rẩy hỏi: "Người anh thích vẫn luôn là chị dâu đúng không?"
"Phải.”
"Có phải Kiều Huyên Huyên vẫn luôn biết sự thật không?"
"Không sai."
"Vì cô ta nên anh và chị dâu mới chia lìa?"
Đúng vậy.
"Cái chết của chị dâu..." Ôn Oanh không nói nổi nữa.
Cô rất khó chịu.
Ôn Độ cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của em gái, biết ngay em gái đã hiểu lâm.
"Không phải cô ấy chết sớm, mà là đến tuổi trung niên, bởi vì mệt nhọc nên mắc bệnh trong người, vì thế mới chết sớm hơn anh một chút." Lúc anh biết được sự thật, Chu Mẫn Nguyệt đã không còn sống được mấy ngày nữa.
Nửa đời trước tuy cô ấy rất khổ cực nhưng con cái rất biết phấn đấu.
Anh không đến làm phiền cô ấy.
Chỉ là mời bác sĩ tốt nhất giúp cô ấy.
Chăm sóc con cái của cô ấy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đời này anh lại theo đuổi người ta về tay sớm như vậy.
Anh thích cô ấy.
Không muốn bỏ lỡ cô ấy thêm nữa.
Tóm lại là kiếp trước anh nợ cô ấy.
Trời xui đất khiến, bọn họ chia xa cả đời.
Ôn Oanh cắn môi, hung dữ hỏi: "Vậy anh cứ như vậy tha cho Kiều Huyên Huyên ư?"
"Ai nói anh tha cho Kiều Huyên Huyên?" Ngữ khí lành lạnh của Ôn Độ làm cho Ôn Oanh sửng sốt.
Cô kinh ngạc hỏi anh trai: "Anh xử lý Kiều Huyên Huyên như thế nào?"
"Chuyện này không cần em quan tâm. Một cô gái biết những thứ này không tốt, em chỉ cần biết người một nhà bọn họ chỉ có thể nghèo rớt mồng tơi cả đời là đủ rồi.
Ôn Độ chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay.
Năm đó, mấy khối đất anh mua ở phía Nam đều tăng giá trị.
Anh không bán đất mà là xây nhà cao tầng, hơn nữa còn cho bên ngoài thuê, hiện giờ chỉ riêng tiền thuê hàng tháng cũng đã có thể làm cho người ta hâm mộ đỏ mắt.
Không ít người muốn có được mảnh đất trong tay anh, dùng không ít thủ đoạn nhưng cũng không thể thành công.
Nếu anh không có chút bản lĩnh này thì cũng sẽ không bảo vệ được thứ trong tay mình.
Ôn Oanh yên tâm.
Hôm nay tan học.
Cô bước ra khỏi trường học, định đạp xe về nhà nhưng vừa ra khỏi cổng trường thì chợt nghe thấy có người gọi cô.
"Ôn Oanh."
Ôn Oanh quay người lại, nhìn thấy người phụ nữ đã già đi rất nhiều so với vài năm trước, ánh mắt thoáng lay động.
Cô không ngờ rằng sau nhiều năm, vẫn có thể gặp lại Nhiễm Tú Trân.
Nhiễm Tú Trân với mái tóc xoăn như lông cừu, mặc quần bó, trên người là áo khoác ngoài rộng thùng thình như áo vest, tay xách một chiếc túi da nhỏ màu trắng, đang mỉm cười nhìn cô.
“Chắc con không biết cô là ai phải không? Cô là mẹ của con.” Nhiễm Tú Trân xoay người, từ trong chiếc xe Santana lấy ra một túi nhỏ màu đỏ, đưa cho Ôn Oanh.
“Đây là mẹ đặc biệt mua cho con ở Hương Thành.” Nhiễm Tú Trân đặt chiếc túi vào giỏ xe của Ôn Oanh, tự nhiên nói: "Mẹ đã đặt một nhà hàng, bình thường phải đặt trước mới có. Để gặp con, mẹ đã đặt trước nửa tháng rồi, hai mẹ con mình ngồi nói chuyện một chút đi. Con lớn thế này rồi, mẹ chưa bao giờ được cùng con ăn một bữa cơm cả."
Ôn Oanh không chút biểu cảm nhìn Nhiễm Tú Trân, trong ánh mắt thậm chí không có chút ấm áp nào.
Cô không hiểu sao Nhiễm Tú Trân có thể không có một chút hối hận nào khi đứng trước mặt mình, còn có thể vui vẻ tươi cười như vậy, cứ như thể bọn họ thực sự là mẹ con sống cùng nhau, không hề có chút khoảng cách nào.
Ôn Oanh hiểu rõ Nhiễm Tú Trân là người như thế nào hơn bất kỳ ai khác.
Chính vì hiểu rõ, nên lòng cô không chút dao động.
Cô không cần mẹ.
Trước đây không cần, sau này càng không cần.
Hơn nữa, tình mẫu tử rẻ mạt và giả tạo này, cô hoàn toàn không để vào mắt.
Ôn Oanh cầm túi lên, trả lại cho Nhiễm Tú Trân: “Xin lỗi, thưa bà. Tôi không quen biết bà, xin hãy mang đồ của bà đi.”
Nhiễm Tú Trân lập tức trở nên hoảng hốt.
“Oanh Oanh, mẹ thật sự là mẹ ruột của con mà!”
Nhiễm Tú Trân bước lên nằm chặt lấy Ôn Oanh, vì quá nôn nóng và lo sợ Ôn Oanh sẽ rời đi nên sức lực rất lớn.
Bỗng nhiên bà ta nhớ đến một vụ án xác định mẹ con thật giả.
Có một ông quan huyện xử án, cho hai người phụ nữ giành đứa trẻ, ai giành được thì đứa trẻ là của người đó. Hai người phụ nữ dùng sức kéo đứa trẻ, khiến nó khóc thét lên. Một trong hai người phụ nữ thấy đứa trẻ khóc dữ dội thì buông tay.
Người phụ nữ còn lại ôm chặt đứa trẻ, vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng, quan huyện quyết định giao đứa trẻ cho người phụ nữ đã buông tay. Bởi vì người mẹ thật sự sẽ không nỡ để con mình chịu đau đớn.
Giờ đây cô không còn là đứa trẻ ngây thơ năm xưa nữa, mà đã là một thiếu nữ mười tám tuổi. Khi còn nhỏ trong giấc mơ, cô đã mơ thấy những chuyện xảy ra sau khi mình qua đời, và dần dần hiểu được tại sao anh trai và cô lại được tái sinh.
Muốn có được điều gì thì phải đánh đổi một điều gì đó.
Cô không chỉ có thể chất yếu ớt, không thể nhảy nhót, chạy nhanh như người
bình thường. Người khác bị bong gân thì chỉ bị bong gân, còn cô, có thể sẽ bị gãy cổ chân.
Người khác bị cảm không cần uống thuốc cũng có thể khỏi, còn cô thì hoặc là sốt, hoặc là đau họng, uống thuốc cũng phải mất một tháng mới khỏi được.
Cô đã chịu đựng biết bao đắng cay, khổ sở.
Chỉ vì muốn gia đình được đoàn tụ và sống hạnh phúc ở kiếp này.
Chứ không phải bị người ta ghê tởm như vậy.
“Nếu bà thực sự là mẹ của tôi, thì trong suốt mười tám năm qua bà đã ở đâu?" Ôn Oanh bình tĩnh lên tiếng, nhưng giọng nói rất lạnh lùng.
Nhiễm Tú Trân định mở miệng giải thích.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ôn Oanh, bà ta mở miệng nhưng không thể thốt ra được một câu nào.
Ôn Oanh nhìn vào cổ tay của mình, Nhiễm Tú Trân nhìn theo ánh mắt của cô, dần dần buông tay ra.
Cuối cùng bà ta nhận ra điều gì đó và vội vàng buông tay.
“Không cần phải xin lỗi.”
Ôn Oanh nhìn cổ tay đã tím bầm của mình, trong lòng nghĩ rằng trông như vậy khá đáng sợ.
Có lẽ Nhiễm Tú Trân đã bị dọa đến phát hoảng.
Nhìn sắc mặt của bà ta tái nhợt đến đáng sợ.
Ôn Oanh nói: “Cho dù bà có mục đích gì thì cũng đừng đến tìm tôi nữa. Bà cứ yên tâm mà sống cuộc đời của bà, sẽ không ai biết chuyện bà đã từng bỏ rơi chồng con để quay về thành phố. Mẹ của tôi đã qua đời ngay khi tôi vừa mới sinh ra."
Một chiếc túi rẻ tiền thậm chí còn không đáng giá bằng một phần nhỏ của chiếc túi mà Nhiễm Tú Trân đang cầm trong tay.
Còn những chiếc túi, giày dép và quần áo mà anh trai mua cho cô từ nước ngoài thì được cất giữ trong một căn phòng riêng.
Cô không thiếu thứ tình yêu rẻ mạt thế này.
Ôn Oanh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, phía sau vang lên tiếng hét cuồng loạn của người phụ nữ kia.
“Có phải bà nội của con nói với con không? Mẹ biết ngay mà. Bà ta không thích mẹ, làm sao bà ta có thể nói tốt về mẹ được. Oanh Oanh, con tin mẹ đi, mẹ luôn muốn dẫn con theo bên cạnh. Nếu không phải bà nội của con không cho phép mẹ mang con đi, chúng ta đã không phải xa nhau.
Ôn Oanh cười lạnh.
Cô quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiễm Tú Trân: “Bà nội chưa bao giờ nhắc đến tên bà. Thậm chí bà nội không cho phép ai nhắc đến bà trước mặt tôi."
“Vì tôi, bà không cho ba tái hôn, ba vì tôi mà cam tâm tình nguyện sống độc thân nửa đời còn lại. Còn tôi, tận mắt nhìn thấy bà khoác tay người đàn ông khác, lấy lòng đứa trẻ khác. Rõ ràng tôi đứng ngay trước mặt bà, nhưng bà lại không nhận ra tôi.”
“Không phải vậy, mẹ…”
Nhiễm Tú Trân không thể giải thích thêm được nữa.
Bởi vì Ôn Oanh nói: "Ở Hương Thành, tôi đã thấy các người. Có lẽ bà không biết, hàng năm tôi đều đến Hương Thành chơi. Có lẽ bà cũng không có thời gian để quan tâm đến cuộc sống của tôi. Vừa nãy bà cũng không nhìn kỹ cái túi tôi đang đeo."
Ôn Oanh quay lưng lại, để Nhiễm Tú Trân nhìn rõ cái túi trên lưng, rồi mới quay lại.
“Bà thích túi như vậy, chắc bà biết cái túi này không rẻ. Nhưng đây chỉ là cái túi tôi đeo đi học hàng ngày mà thôi. Những cái túi như thế này, tôi có cả một căn phòng, tất cả đều do anh tôi, ba tôi, chú tôi, còn có ông cậu và bạn bè mua cho tôi."
Ôn Oanh không có ý chế giễu Nhiễm Tú Trân, cô chỉ muốn Nhiễm Tú Trân hiểu rằng cô không phải là một đứa ngốc, không dễ dàng bị lừa gạt.
“Dù bà sống tốt hay là không, cũng đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa. Nếu không, tôi không ngại cho chồng bà biết về quá khứ của bà, tiện thể làm cho công ty của chồng bà phá sản.
Ánh mắt của Ôn Oanh rất lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn đó không phải thứ mà một cô gái nhỏ nên có.
Nói xong, cô không thèm để ý đến Nhiễm Tú Trân nữa, ung dung đạp chiếc xe xinh đẹp của mình đi về nhà.
Nhiễm Tú Trân đứng ngây người tại chỗ, nắm chặt chiếc túi xách màu đỏ vừa mới mua được với giá hơn trăm tệ, nghiến răng quay lại xe.
"Bà ơi, con về rồi!”
Ôn Oanh bước vào nhà chào hỏi, sau đó đeo ba lô đi về phía sân của mình.
Bây giờ cô đã là một cô gái trưởng thành.
Đồ đạc cũng ngày càng nhiều, một mình cô chiếm hết mấy phòng mà vẫn không đủ chỗ để.
“Cộc cộc.”
Ôn Oanh vừa đặt ba lô xuống thì nghe thấy có người gõ cửa.
“Anh?"
Ôn Độ bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu vàng nhạt, ngước mắt nhìn Ôn Oanh, hỏi: “Nói đi, đã gặp chuyện gì rồi?"
Mắt anh cô là thiên lí nhãn hả?
Sao chuyện gì cũng không qua được mắt anh vậy.
“Em không gặp chuyện gì cả, chỉ là đạp xe về nên hơi mệt thôi. Ôn Oanh ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh, cầm bút vẽ bừa trên cuốn sổ.
Ôn Độ khế tặc lưỡi một tiếng: “Sắp đến sinh nhật em rồi, đến lúc đó anh sẽ tặng em một chiếc xe."
“Làm vậy có hơi phô trương quá không?”
Ôn Oanh có chút động lòng, vẻ mặt lộ rõ sự vui sướng.
“Phô trương gì chứ?" Ôn Độ không nghĩ đó là vấn đề: “Nếu điều kiện gia đình không tốt thì đành chịu. Nhưng em sắp vào đại học rồi, nhà mình lại có điều kiện, đừng nói là lái xe, kể cả lái máy bay đến trường cũng chẳng ai nói gì đâu.”
Ôn Oanh gật đầu: "Ừ, anh nói đúng.”
Ôn Độ: “...”
Đứa em này thật đáng đánh.
“Đừng có đánh trống lảng, không anh sẽ đi mách bà nội.” Ôn Độ sẽ không bị mấy
trò vặt vãnh của cô nhóc này lừa gạt đâu.
Ôn Oanh vốn không định nói, nhưng thấy không giấu được nữa, đành phải nói: “Người phụ nữ đó đến tìm em rồi."
“Ai?” Ôn Độ hơi sững sờ, sau đó đoán ra là ai, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Ý em là Nhiễm Tú Trân phải không?”
"Ừ."
Ôn Oanh kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Ôn Độ trở nên cực kỳ khó coi.
“Chồng bà ta gặp chuyện rồi. Nhà máy may của bà ta cũng gặp vấn đề. Nhưng bà ta không biết chuyện nhà mình, chắc là muốn lợi dụng em để tạo mối quan hệ.” Ôn Độ nói không rõ ràng, nhưng Ôn Oanh cũng hiểu ý của Nhiễm Tú Trân.
Cô còn chưa đến sinh nhật 18 tuổi, nhưng Nhiễm Tú Trân đã có ý định nhằm vào cô rồi.
Thì ra Nhiễm Tú Trân muốn bán cô cho người giàu để đổi lấy một khoản tiền lớn cứu công ty và chồng của bà ta.
“Buồn à?"
Ôn Độ lo lắng cho em gái.
Ôn Oanh cười lạnh lắc đầu: “Em buồn cái gì chứ? Đối với em, bà ta chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Nếu người làm chuyện này là ba, chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn đi, chỉ là từ đó về sau em sẽ không bao giờ gọi ông ấy là ba nữa."
Đúng lúc này, Ôn Thiều Ngọc vừa từ bên ngoài trở về, tay còn cầm theo bộ Hán phục đặt làm riêng cho con gái.
Ai ngờ vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy con gái nói câu này.
“Ba không bao giờ để con đi liên hôn. Hôn nhân của con là tự do, con muốn lấy chồng thì lấy, không muốn lấy thì cứ ở nhà cả đời. Ba chẳng phải không nuôi nổi con."
Ôn Thiều Ngọc rất lo con gái lấy chồng rồi sẽ bị ức hiếp.
Những năm gần đây khí chất của hắn thay đổi rất nhiều.
Chỉ khi ở nhà, hắn mới trở lại giống như trước đây.
“À, ngày mai là lễ đầy tháng của con trai út nhà Tư Đồ Quang Diệu, ba sẽ bay qua đó. Chị dâu con sắp sinh rồi, hai đứa cũng đừng đi. Có việc gì thì tìm bà nội. Nghe rõ chưa?”
Ôn Thiều Ngọc vừa nói vừa đưa quà cho con gái: “Cầm lấy! Đây là bộ đồ mới mà ba nhờ chuyên gia trong đoàn phim tìm một bậc thầy làm cho con đó. Con xem có thích không.”
Nói xong, Ôn Thiều Ngọc vội vã đi ra ngoài.
Ôn Độ cũng không nán lại: “Em thử đồ đi.”
“Vâng.”
Ôn Oanh nhìn bộ quần áo trong hộp, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.
Ba thật sự quá hiểu sở thích của cô rồi!
Bộ đồ này đẹp quá.
Trong sân, gương mặt Ôn Thiều Ngọc lạnh lẽo, khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại mà nói thẳng: “Ba sẽ đi tìm cô ta."
“Không cần đầu ba.”
“Sao lại không cần? Cô ta dám bắt nạt con gái ba, chẳng lẽ ba không được phép trút giận thay con gái à?" Ôn Thiều Ngọc tức giận nói.
Ôn Độ liếc nhìn hắn một cái: “Ba không tự nhận thức về thân phận của ba à? Bây giờ ba là một nghệ sĩ nổi tiếng có sức ảnh hưởng lớn đến công chúng, ai cũng biết đến. Nếu bà ta hối hận vì đã níu kéo ba, muốn tái hôn thì ba tính làm gì?"
Chẳng phải là tự rước phiền phức vào người sao?
Ôn Thiều Ngọc rùng mình: “Vậy con xử lý tốt, đừng để cô ta làm phiền em gái con nữa."
“Sẽ không đâu.”
Ôn Độ ra tay, một mình anh cũng đủ sức rồi.
Ôn Oanh cũng không hỏi thêm về chuyện sau đó, dù sao thì Nhiễm Tú Trân cũng không đến tìm cô nữa.
Đúng vào ngày sinh nhật của Ôn Oanh.
Chu Mẫn Nguyệt chuyển dạ.
Ôn Độ trực tiếp bế vợ chạy ra ngoài, Ôn Thiều Ngọc định lái xe nhưng bị bà Ôn kéo lại: "Mày làm gì đấy? Có tài xế rồi, cần gì đến mày?”
Nói xong, bà ngồi lên xe, trên tay còn cầm một gói đồ lớn.
Xe rời đi rồi.
Ôn Oanh đứng trong sân ngơ ngác nhìn ba.
Từ Trí Viễn lái xe đến, nói với bọn họ: “Hai người không định đi bệnh viện à?"
“Đi chứ!”
Hai ba con lập tức lên xe.
Trên đường đi, Ôn Thiều Ngọc nói: “Không cần vội, sinh con không nhanh như vậy đâu. Năm xưa khi Tiểu Độ chào đời, từ tối đến sáng mới ra. Oanh Oanh thì còn chậm hơn."
Mọi người trong xe đều rất căng thẳng.
Khi họ đến bệnh viện, vừa vào đã nghe tin đứa bé được sinh ra rồi.
“Sao lại nhanh vậy?"
Bà Ôn trừng mắt nhìn con trai, nói: “Người ta vận động hàng ngày, không ngồi lì một chỗ, cũng không nằm nên sinh con rất nhanh.
"Vậy Tiểu Nguyệt không sao chứ?" Ôn Thiều Ngọc hỏi.
“Không sao rồi.”
Ôn Thiều Ngọc xoa xoa tay: "Mẹ, Tiểu Nguyệt sinh trai hay gái vậy?"
“Con gái.”
“Ôi trời ơi!”
Ôn Thiều Ngọc vui mừng khôn xiết.
Chu Mẫn Nguyệt còn đang lo lắng rằng sinh con gái thì gia đình sẽ không vui, nhưng kết quả là cả nhà ôm lấy đứa bé không buông tay. Cô ấy đừng nói đến việc bế con, ngay cả việc nhìn con cũng rất khó khăn.
Chỉ khi cho con bú thì cô ấy mới có thể nhìn con lâu hơn một chút.
Ngày trước khi xuất viện.
Ôn Oanh cũng chính thức được nghỉ hè.
Cô vừa đến bệnh viện thì phát hiện một người phụ nữ đang bế đứa trẻ đi về phía cầu thang. Cô chỉ cảm thấy người đó trông quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cô không nghĩ nhiều, rồi bước vào phòng bệnh.
Khi vào phòng, cô thấy chị dâu đã ngủ, anh trai không biết đi đâu, nhưng đứa trẻ thì không thấy đâu.
Ôn Oanh lập tức nhận ra điều gì đó, quay người chạy ra ngoài.
“Bắt cóc! Có người bắt cóc trẻ con!”
Cô vừa la vừa chạy ra ngoài đuổi theo.
Ôn Độ nghe thấy tiếng hét, anh đang mang bữa tối từ dưới lên, nghe thấy tiếng của em gái, liền đặt thức ăn xuống đất và chạy xuống dưới.
Lịch sử như thể đang lặp lại.
Ôn Oanh chạy quá nhanh, tim không chịu nổi gánh nặng, cô cảm thấy mình có thể ngất bất cứ lúc nào. Nhưng cô không dám dừng lại, cũng không thể dừng lại. Một khi để kẻ buôn người bế cháu gái đi, có thể sẽ không bao giờ tìm lại được.
Nghĩ đến thảm cảnh của gia đình trong kiếp trước, Ôn Oanh hận không thể mọc cánh mà đuổi theo.
Hổn hển... hổn hển...
Ôn Oanh nhìn anh trai chạy xuống cầu thang, cũng chạy nhanh đuổi theo.
“Anh, chính là người phụ nữ đó! Mặc áo màu xám!” Ôn Oanh nhìn người phụ nữ đang định leo lên xe máy để bỏ chạy, vội vàng hét lớn lên.
Ôn Độ đã chạy hết tốc lực, nhưng người phụ nữ kia đã ngồi lên xe. Khi chiếc xe chuẩn bị chạy đi, bỗng có một người từ bên cạnh lao ra.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, đưa tay kéo tóc của kẻ buôn người và thẳng tay lôi người đó xuống khỏi xe máy. Cậu đá vào đầu gối kẻ buôn người, nhanh chóng giành lại đứa trẻ từ tay kẻ buôn người.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp.
Sau đó, Ôn Độ cũng kịp tới nơi, đè kẻ buôn người xuống, chuẩn bị bế con gái mình.
Ôn Oanh chạy đến gần, hai chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, không thấy gì cả.
Cô cố gắng đứng vững để không ngã, nhưng vì chạy quá nhanh nên cơ thể không thể kiểm soát, ngã nhào về phía trước.
“Cẩn thận”
Cô không ngã xuống mà rơi vào một vòng tay rộng lớn.
Giọng nói hơi lạnh lùng khiến Ôn Oanh cảm thấy quen thuộc, nhưng lúc này mắt
cô vẫn còn tối sầm lại. Cô không nhìn thấy người, nên không chắc chắn đó có phải là người mình quen biết không.
"Cȧm ơn."
Cuối cùng Ôn Oanh cũng có thể nhìn rõ.
Vừa nói lời cảm ơn, cô vừa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt người đó, rồi đột nhiên sững sờ.
"Chi Chi?"
Ôn Oanh vui mừng reo lên.
Cô không ngờ người cứu cháu gái mình lại chính là Chi Chi.
Luật Cảnh Chi xoa đầu cô: “Đứng vững.”
"Ừm."
Ôn Oanh ngoan ngoãn đứng vững, sợ hãi nói: “May mà vừa rồi có cậu, nếu không Tiểu Ôn Noãn đã bị kẻ buôn người bắt đi rồi.”
Ôn Độ một tay bế con gái, một tay giẫm lên kẻ buôn người.
Tên buôn người trên xe máy cũng không chạy thoát, bị vệ sĩ của Luật Cảnh Chi đè xuống.
Ôn Oanh sợ hãi nói: "Lúc nãy ở bệnh viện tớ nhìn thấy bà ta đã thấy quen, không ngờ lại là kẻ buôn người.”
Luật Cảnh Chi cúi xuống, nhìn gương mặt của kẻ buôn người, đồng tử co lại: “Bà ta là chị Hồng.”
“Bảo sao tớ thấy quen quen.
Ôn Oanh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Người mà cô ghét nhất chính là chị Hồng.
Nếu không phải vì chị Hồng, thì kiếp trước cô và Chi Chi sẽ không chết, bà nội và ba cũng sẽ không chết, anh trai cũng không phải chịu nhiều khổ cực và sống cô độc như vậy.
“Cuối cùng thì bà ta cũng bị bắt"
Luật Cảnh Chi đã tìm kiếm chị Hồng suốt nhiều năm, không ngờ chị Hồng lại lại lẩn trốn ngay dưới mũi bọn họ.
Ôn Độ nghe nói kẻ buôn người trước mắt chính là kẻ đã bắt cóc em gái mình năm xưa, lập tức túm lấy tóc của chị Hồng, quả nhiên là chị Hồng. So với trước khi bị bắt ở kiếp trước, bà ta trông còn trẻ hơn vài phần.
Cảnh sát đã đến.
Họ đưa chị Hồng đi.
Ôn Độ ôm con gái trở lại phòng bệnh, vợ anh vẫn còn đang ngủ. Anh thở phào nhẹ nhõm, và trực tiếp làm thủ tục xuất viện.
Suốt quãng đường về nhà, Ôn Oanh luôn trong trạng thái căng thẳng, ôm chặt Tiểu Ôn Noãn. Luật Cảnh Chi ở bên cạnh cô.
Về đến nhà, mọi người trong gia đình nghe tin này, lại tiếp tục mắng chửi kẻ buôn người.
Chị Hồng bị bắt, tổ chức tội phạm đứng sau bà ta cũng hoàn toàn sụp đổ.
Tiểu Ôn Noãn may mắn được tìm về.
Nhưng còn vô số đứa trẻ bị bắt cóc, vẫn chưa được tìm về.
Ôn Thiều Ngọc đã thực hiện một bộ phim mang tính nhân đạo có tên “Tìm kiếm”.
Hệ thống giám sát trong nước đã được triển khai từ ba năm trước, nhưng chưa phủ sóng rộng rãi như sau này, nơi đâu cũng có camera giám sát. Ôn Độ dự định đầu tư vào lĩnh vực này, để những bọn buôn người không có nơi ẩn náu.
Chuyên môn của Luật Cảnh Chi chính là lĩnh vực này.
Cậu được mời về trong nước, với nguồn tài chính dồi dào, cậu bắt đầu con đường nghiên cứu.
Ôn Oanh nhận thức rõ tầm quan trọng của công nghệ đối với sự phát triển của đất nước.
Cô chọn đi du học.
Chuyến đi du này này kéo dài bốn năm.
Khi cô quay trở lại mảnh đất mà cô yêu tha thiết, một người đàn ông cao lớn đẩy xe hành lý từ phía sau và nắm lấy tay cô.
“Đừng để bị lạc.”
Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi, ánh mắt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Cô không còn là cô gái ngốc nghếch của kiếp trước.
Sẽ không để ai dễ dàng bắt cô đi nữa đâu.
Kẻ buôn người đã bị bắt rồi.
Cháu gái cũng không bị kẻ buôn người bắt đi, nhưng không ai trong gia đình cảm thấy vui vẻ, thay vào đó là nỗi sợ hãi.
Ôn Oanh cũng vậy, về đến nhà, ngồi trên ghế, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
“Uống chút nước đi.
Cô được đưa cho một cốc nước.
Ôn Oanh quay đầu lại, mỉm cười với người đàn ông mặc sơ mi trắng.
“Chi Chi, sao đột nhiên cậu lại về rồi?" Ôn Oanh có rất nhiều điều muốn nói với Luật Cảnh Chi, nhưng khi gặp cậu rồi, cô lại chỉ biết cười ngây ngốc.
Chi Chi đã lớn, cao lớn hơn nhiều rồi.
Và cũng không hề xấu đi, vẫn đẹp như hồi nhỏ.
Luật Cảnh Chi nhướn mày: “Tớ không thể về à?"
“Đương nhiên là được rồi.”
Ôn Oanh cầm cốc nước, uống một ngụm và phát hiện nước có vị chua chua ngọt ngọt, lập tức vui mừng nhìn về phía cậu.
“Không thích à?”
Giọng nói lạnh lùng vẫn giống như hồi nhỏ, dường như không có cảm xúc.
Ôn Oanh vội lắc đầu: “Thích.”
“Thích thì uống thêm chút nữa. Để khỏi sợ đến mức run tay.
Ôn Oanh gật đầu, nhìn cả gia đình đều tụ tập quanh Tiểu Ôn Noãn, có chút thất thần nói: “Hồi đó, khi chúng ta bị bọn buôn người bắt cóc, về nhà, cả gia đình cũng quây quần bên chúng ta như vậy.”
Luật Cảnh Chi lập tức nghĩ đến ngôi nhà mái ngói sáng sủa.
Cậu ngồi trên giường đất ấp áp, đi đâu cũng có một cô bé nhỏ nhắn bám theo.
Cô bé sức khỏe không tốt, trông cứ như là thủy tinh dễ vỡ.
Cậu đã gặp rất nhiều cô bé, nhưng không ai khiến người ta lo lắng như cô bé đó.
“Có sợ không?”
Luật Cảnh Chi hỏi cả hiện tại lẫn quá khứ.
“Sợ lắm.”
Ôn Oanh đáp một cách đáng thương.
Cô ôm chiếc cốc, co ro trên ghế sofa, dù chiều cao khá ổn, nhưng lại cho người ta cảm giác như một quả bóng nhỏ.
“Lúc đó tớ thực sự sợ nếu Tiểu Ôn Noãn mất đi, thì gia đình tớ sẽ tan nát.
Những gì xảy ra trong giấc mơ chính là những gì xảy ra ở kiếp trước.
Ôn Oanh thực sự rất sợ.
Cô không muốn bà nội vì lo lắng mà qua đời.
Càng không muốn anh trai lại lặp lại con đường cũ của kiếp trước.
Tay cô run lên bần bật.
“Đừng sợ, có tớ ở đây.
Luật Cảnh Chi vươn tay xoa đầu cô.
Ôn Oanh quay lại nhìn cậu, trong lòng vui vẻ nhưng miệng thì nói: “Cậu ở đâu cơ? Đồng chí Luật Cảnh Chi, cậu nghĩ lại đi, từ khi cậu rời đi đến giờ, chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi? Tớ sắp quên mất cậu trông như thế nào luôn rồi!”
Cũng chính vì đã xa nhau nhiều năm và trải qua những chuyện đáng sợ như vậy nên cô mới không cảm thấy xa lạ.
Nếu gặp lại theo cách bình thường, chắc chắn cô sẽ khách sáo với cậu.
Cô không hề tức giận!
Đầu ngón tay của Luật Cảnh Chi dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng: "Tớ đã về rồi."
"Không thể nào!"
Ôn Oanh nhìn chằm chằm vào Luật Cảnh Chi không nói gì, nheo mắt hỏi: “Chẳng lẽ cậu quay về để lén lút nhìn trộm tớ rồi lại đi à?"
Luật Cảnh Chi chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn cô.
Ôn Oanh không ngờ Luật Cảnh Chi lại xấu xa như vậy.
“Thật là quá đáng.”
Ôn Oanh tức giận.
Luật Cảnh Chi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, có chút lo lắng hỏi:
“Giận rồi sao?”
“Người đẹp sẽ không tức giận.”
Ôn Oanh cũng không thật sự tức giận, chỉ là hơi không hiểu.
Cậu đã quay về rồi, mà không đến gặp cô.
Rõ ràng không coi cô là bạn tốt.
“Lúc đó tớ chỉ ở đây có ba ngày, khi đó cậu đang thi đại học." Cậu chỉ muốn ở bên cô, không muốn ảnh hưởng đến kỳ thi của Ôn Oanh.
Sau đó, cậu gấp rút hoàn thành việc học để trở về, vì vậy cậu đã chăm chỉ học tập.
“Cậu thật ngốc."
Ôn Oanh lập tức đoán ra ý nghĩ của cậu, vui vẻ cười nhạo.
Luật Cảnh Chi nhìn thấy sự chú ý của cô đã bị chuyển hướng, tâm trạng rất tốt: “Sau này tớ sẽ không đi nữa.
“Cậu tốt nghiệp đại học rồi à?"
“Tốt nghiệp rồi."
Cậu trở về sau khi hoàn thành chương trình tiến sĩ.
Ôn Oanh ghen tị: “Tớ cũng sắp tốt nghiệp rồi!"
Luật Cảnh Chi mỉm cười: “Chúc mừng.”
“Vậy khi nào cậu về Hương Thành?" Ôn Oanh nghĩ đến chuyện Luật Cảnh Chi sẽ lại rời đi, có chút không nỡ.
Luật Cảnh Chi là người bạn đầu tiên của cô.
Nhiều năm qua, bọn họ vẫn giữ liên lạc.
Dù sau này vài năm không gặp, nhưng Chi Chi luôn gửi ảnh đến. Có khi là một cuốn sổ tay, có khi là vài bức thư, còn có đủ loại váy nhỏ xinh nữa.
Cô có một tủ đồ cực lớn, treo tất cả những chiếc váy từ nhỏ đến lớn.
Tất cả những chiếc váy đó đều do Luật Cảnh Chi mua.
“Không về đó nữa.
Giọng điều của Luật Cảnh Chi cực kỳ bình thản.
Ôn Oanh nghe xong, gần như không thể tin nổi.
“Sao cậu có thể dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói ra chuyện lớn như thế? Hương Thành rõ ràng là nhà của cậu, sao cậu lại không về?" Ôn Oanh cảm thấy Luật Cảnh Chi đang nói dối, hoàn toàn không tin.
"Ừm."
Luật Cảnh Chi còn gật đầu.
Ôn Oanh nhìn cậu một cái, lại nhìn thêm một cái nữa, cầm cốc nước uống, không nói chuyện với cậu nữa.
Đột nhiên, cô bị ai đó gõ nhẹ vào đầu.