Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 628

Ôn Độ đứng trước mặt hai người: “Em uống nước, sao không rót cho Cảnh Chi một cốc?"

“Chi Chi đâu phải là người ngoài, muốn uống gì thì tự rót đi” Ôn Oanh nói một cách đương nhiên, cứ như thể Luật Cảnh Chi chưa bao giờ rời khỏi đây.

Đầu ngón tay của Luật Cảnh Chi khẽ run, cúi đầu che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong mắt.

“Cảnh Chi, em muốn uống gì không?” Ôn Độ hỏi.

Luật Cảnh Chi nói: “Anh, không cần khách sáo, em không uống nước."

Ôn Độ: “Cà phê?”

“Cũng không uống.”

Luật Cảnh Chi chỉ uống cà phê khi làm việc, những lúc khác không bao giờ.

Ôn Độ còn muốn nói gì đó, thì Ôn Oanh đã chen vào: "Anh, anh phiền quá! Mau đi ở bên chị dâu đi.”

“Cái đồ vô lương tâm.

Ôn Độ không vui, đưa tay lên xoa đầu cô một cái.

Cô lập tức nổi cáu.

Cô ôm đầu, trừng mắt nhìn Ôn Độ: “Anh, anh làm gì vậy!"

Tóc cô, hình tượng của cô đã bị rối tung lên.

Ôn Oanh lén nhìn Luật Cảnh Chi, phát hiện ánh mắt cậu tràn ngập nụ cười, càng cảm thấy xấu hổ.

“Em đi sắp xếp một phòng cho Cảnh Chi đi." Ôn Độ lên tiếng đuổi người.

Ôn Oanh vội vã chạy đi.

Ôn Độ đợi đến khi tiếng bước chân của em gái đã xa, mới ngồi xuống vẻ mặt mệt mỏi mà cảm ơn Luật Cảnh Chi.

“Cảm ơn em.”

Anh đã nhận ra tâm trạng của em gái không ổn từ khi ở bệnh viện.

Còn tâm trạng của anh cũng gặp vấn đề.

Anh muốn an ủi em gái nhưng lại lo lắng sẽ khiến em gái càng sợ hãi hơn. Chỉ đành nhờ Luật Cảnh Chi đến an ủi em gái. Hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tồi.

“Chuyện này dù anh không nhờ, em cũng sẽ làm." Luật Cảnh Chi lo lắng cho Ôn Oanh hơn bất kỳ ai.

Nếu không phải vì chuyện này, Ôn Độ cũng không biết trong lòng mình có nút thắt.

Anh vẫn không quên được những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

“Oanh Oanh trông có vẻ lạc quan, nhưng thực ra chuyện bị bắt cóc vẫn ảnh hưởng rất lớn đến em ấy”

Ôn Độ nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh em gái nằm trong bệnh viện, vẻ tuyệt vọng trong mắt cô đánh mạnh vào tâm trí Ôn Độ.

Nếu lúc đó không có Luật Cảnh Chi bảo vệ em gái, anh cũng không có thời gian để ép mình bình tĩnh lại.

May mà, em gái không bị hoảng sợ.

“Mấy ngày này em chú ý đến Oanh Oanh nhiều hơn nhé. Anh sợ em ấy xảy ra chuyện gì đó.” Ôn Độ xoa thái dương, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Luật Cảnh Chi đứng dậy, rót một cốc nước đường đỏ, đặt bên cạnh Ôn Độ: “Anh, uống chút nước đi.”

“Cảm ơn.”

"Không có gì.

Ôn Độ cầm cốc nước lên nhìn, phát hiện ra nó có màu đỏ, anh sững sờ một lúc mới nhận ra đó là nước đường đỏ. Anh không từ chối, uống một ngụm, cảm giác như cả người sống lại vậy.

“Sao em chỉ rót cho Oanh Oanh một cốc nước lọc?" Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi với ánh mắt rất kỳ lạ, thậm chí còn lùi ra xa một chút.

Luật Cảnh Chi nhẹ nhàng giải thích: “Nước của Oanh Oanh là nước chanh mật ong."

Ôn Độ cảm thấy cốc nước đường đỏ trên tay mình cũng không còn thơm ngon nữa.

Anh uống cạn một hơi, trong miệng vẫn còn vị ngọt.

“Sau này em tính làm gì?"

Ôn Độ biết chuyên môn của Luật Cảnh Chi, cũng biết cậu đã phải hy sinh rất nhiều để có thể trở về. Những khó khăn đó không thể tóm gọn trong một câu nói nhẹ nhàng được.

May mà cậu là người Hương Thành, nếu không thì khó khăn có thể sẽ nhiều hơn.

Luật Cảnh Chi nói: “Anh em đã xây cho em một viện nghiên cứu lớn ở Bắc Thành. Mọi thứ bắt đầu từ con số không. Nếu mọi chuyện thuận lợi, sẽ hợp tác với nhà nước.”

Luật Cảnh Chi lại nói thêm nhiều vấn đề chuyên môn khác.

Ôn Độ thi thoảng gật đầu: “Cần tiền thì cứ nói.

Hiện tại anh đã giàu có và quyền lực rồi.

“Vậy em cảm ơn anh trước." Luật Cảnh Chi cũng có tiền, nhưng nghiên cứu là một cái hố không đáy.

Cậu cũng không khách sáo.

“Khi nào anh trai em về?"

Luật Hạo Chi đang bận rộn ở nước ngoài, nhưng cũng không quên thị trường trong nước. Có thể nói rằng, tham vọng của anh ấy lớn hơn bất kỳ ai.

Tài sản hiện tại của anh ấy đã không thể ước lượng được.

Có lẽ anh ấy sẽ không còn sợ bất kỳ ai trong nhà họ Luật nữa.

“Ông nội định để anh ấy tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, nhưng anh ấy từ chối. Hai năm gần đây, ngày nào ông nội cũng muốn cử người đi bắt anh ấy về.” Luật

Cảnh Chi đã mấy năm không về nhà, đến mức người trong nhà họ Luật gần như quên mất cậu rồi.

Cậu ẩn mình rất kỹ.

Điều này cũng là kế hoạch của hai anh em.

Ôn Độ nhướn mày: “Nhà họ Luật nhiều tiền như vậy mà các cậu không cần sao?"

"Dựa vào đâu mà anh em phải kiếm tiền cho bọn họ tiêu?" Luật Cảnh Chi có thể nói là rất lạnh lùng vô tình.

Bọn họ thà lấy cổ phần còn hơn là tiếp quản nhà họ Luật.

“Đó là cả một con tàu lớn đấy.”

Ôn Độ không tin rằng Luật Hạo Chi không động lòng.

Luật Cảnh Chi bình thản nói ra suy nghĩ của anh trai mình: “Ý của anh em là, đến lúc chia tài sản, mọi thứ phải rõ ràng, thuộc về anh em thì không thể để cho người ngoài. Nhưng những người khác trong nhà họ Luật cũng đừng hòng bám vào bọn em.”

Ôn Độ đã hiểu ra.

Hóa ra hai anh em đang lên kế hoạch chờ đến khi ông nội Luật qua đời, bọn họ sẽ chơi một ván lớn. Nắm giữ những phần quan trọng nhất trong tay, còn những người khác trong nhà họ Luật, sống chết thế nào anh em họ cũng không quan tâm.

Lợi hại!

Cũng tàn nhẫn và độc ác.

Luật Cảnh Chi đoán được suy nghĩ của Ôn Độ, không chút cố ý giải thích: "Năm nay em không về, cũng không gặp Oanh Oanh, là vì người nhà họ Luật luôn theo dõi hai anh em em. Bất cứ ai xuất hiện bên cạnh em đều có thể liên quan đến nhà họ Luật. Bên chỗ anh em còn nguy hiểm hơn, hai năm nay, bọn họ càng trở nên điên cuồng. Họ nghĩ rằng nếu bắt được anh em, hoặc bắt được em, thì họ sẽ có được lợi ích."

"Sao em không nói sớm?" Sắc mặt Ôn Độ lập tức tối sầm lại.

Luật Cảnh Chi: “Có thể ứng phó được."

“Vài năm trước, em vốn định quay về Hương Thành, kết quả lại không về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Ôn Độ rất nhạy bén, nghĩ lại việc Luật Hạo Chi vội vã bay sang nước ngoài lúc đó đã cảm thấy kỳ lạ, bây giờ vừa nghĩ lại thì đều hiểu rõ.

“Lúc đó gặp tai nạn xe, phải nhập viện.”

Cậu mất nửa tháng mới tỉnh lại.

Cặp ba mẹ kia của cậu thậm chí đã chọn sẵn mộ phần luôn rồi.

“Điều trị bao lâu?”

“Hơn một năm.”

Luật Cảnh Chi cố ý nói với vẻ hối tiếc, rồi bắt gặp ánh mắt quả nhiên là như vậy của Ôn Độ.

Cậu ngừng lại một lúc, lấy lòng nói: "Anh, đừng nói với Oanh Oanh nhé.”

“Biết rồi, em mau về nghỉ ngơi đi." Ôn Độ không vui đứng dậy: “Đi thôi, anh đưa em qua đó."

Luật Cảnh Chi đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trong đáy mắt lại vô cùng thoải mái.

“Em không để lại di chứng gì chứ?" Ôn Độ lo lắng hỏi.

“Không có.”

“Vậy thì tốt.

Ôn Độ dẫn Luật Cảnh Chi, đi theo hành lang đến phía sau, vừa rẽ vào một khúc cua thì Ôn Oanh đã từ phía sau đi tới.

Để tiện làm việc, Ôn Oanh đã thay một bộ quần áo khác.

Quần dài bó sát, áo thun len màu be, khiến cô trông vừa cao vừa gầy. Khi cô vung tay còn lộ ra một đoạn eo, trắng đến chói mắt.

Đợi đến khi Ôn Oanh đi đến trước mặt, Luật Cảnh Chi mới dời mắt đi.

“Tớ đã dọn dẹp xong hết rồi.” Ôn Oanh dẫn đường phía trước, còn quay đầu nói với Luật Cảnh Chi: “Chi Chi, nếu cậu thấy chỗ nào quen thì cứ nói thẳng, tớ sẽ sửa lại hết giúp cậu.

“Được."

Lục Cảnh Chi quan sát xung quanh: “Nơi này chẳng thay đổi gì cả, vẫn giống như trước.

"Anh tớ nói, ngôi nhà này là nhà cổ, phải bảo vệ thật tốt, qua vài trăm năm nữa sẽ trở thành cổ vật đó." Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi, cảm thấy rất vui vẻ.

Dẫn người đến nơi, cô liền giục anh trai mình: “Anh không về thăm con gái của anh à? Tiểu Ôn Noãn đáng yêu như thế, sao anh còn ở đây làm gì?"

Ôn Độ: “...”

Cô em gái không có lương tâm.

Nhưng mà không sao, khỏe mạnh là được rồi.

"Em đừng bắt nạt Cảnh Chi đó.

“Sao em có thể bắt nạt cậu ấy được chứ?” Anh nghĩ gì thế?

Ôn Oanh tỏ vẻ khinh thường: “Anh mau đi chăm sóc chị dâu đi!”

Đó là người mà anh trai cô đã phụ bạc ở kiếp trước.

Cô đã làm lỡ hạnh phúc của anh trai ở kiếp trước, kiếp này nhất định không thể xen vào chuyện của anh nữa. Bây giờ cô chỉ mong anh trai đừng lo lắng cho mình, hãy tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của riêng anh.

“Được thôi."

Trước khi đi, Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi một cái, Luật Cảnh Chi đáp lại bằng một ánh mắt yên tâm, lúc này Ôn Độ mới đi làm việc của anh.

Ôn Oanh làm sao không biết anh trai lo lắng cho mình.

Cô khế phàn nàn với Luật Cảnh Chi: “Cậu không biết đâu, anh trai tớ là người rất hay lo lắng, còn hay lo hơn cả bà nội tớ nữa. Tớ đã lớn như vậy rồi mà anh ấy còn để mắt đến tớ từng chút một. Nếu anh ấy không mau chóng sống cuộc sống nhỏ của riêng mình thì sẽ bỏ lỡ sự trưởng thành của Tiểu Ôn Noãn. Sau này anh ấy sẽ hối hận.

Luật Cảnh Chi vẫn như trước, rất giỏi lắng nghe.

“Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc anh trai chỉ quan tâm đến chị dâu, trong lòng tớ cũng cảm thấy không thoải mái. Bây giờ chị dâu đã sinh con rồi, mà tớ vẫn chưa thích nghi được. Cậu nói xem, có phải tớ quá ích kỷ không?”

Ôn Oanh chỉ thấy, từ khi anh trai kết hôn, nhìn thấy chị dâu trở thành người của gia đình mình, cô cảm thấy mình như người ngoài.

Cô không biết người khác có từng nghĩ như vậy không.

Dù sao lúc đó cô cũng cảm thấy như vậy.

Chuyện này cô chưa từng nói với ai, bây giờ mới chỉ nói với Luật Cảnh Chi.

“Sau này khi cậu có bạn trai, cậu nghĩ anh trai cậu sẽ cảm thấy thế nào?" Luật Cảnh Chi không phải là con gái, cũng không hiểu cảm giác này, cậu chỉ thay đổi câu hỏi để hỏi lại.

Ôn Oanh ngẩn người.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, sau một lúc mới nhíu mày nói: “Tớ sẽ không yêu đương đâu. Nên vấn đề này không tồn tại.”

Luật Cảnh Chi: “...”

Cậu nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Sau này cũng không kết hôn sao?"

“Ừ, ba tớ nói dù tớ không kết hôn thì ba cũng sẽ nuôi tớ cả đời. Ôn Oanh không muốn kết hôn, không muốn sinh con, chỉ muốn ở nhà làm một con cá muối cả đời.

Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Luật Cảnh Chi, ánh mắt như đèn pha.

Luật Cảnh Chi nhướn mày: "Cậu nhìn tớ làm gì?”

“Tớ chỉ đang nghĩ, nếu cậu yêu đương rồi kết hôn, thì có phải tớ sẽ có thêm một chị dâu không? Như vậy sau này cả gia đình tụ họp, hai người sẽ ở bên nhau, rồi giao hết con cái cho tớ trông à?"

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Ôn Oanh không khỏi rùng mình.

Thật đáng sợ!

Biểu cảm của Luật Cảnh Chi rất khó diễn tả.

“Cậu mau đi nghỉ ngơi đi! Ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm rồi. Lát nữa tớ sẽ gọi cậu dậy ăn cơm. Lúc này Ôn Oanh đã không còn sợ nữa, trong đầu chỉ toàn là cảnh người khác kết hôn, còn cô thì ngồi một bên trông con cho bọn họ.

Luật Cảnh Chi hơi lo lắng về tình trạng của cô: “Cậu một mình không sao chứ?"

“Đây là nhà tớ, tớ có thể làm sao được chứ?"

Nếu lúc này vẫn còn ở bệnh viện, chắc chắn cô vẫn còn sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Sau khi chuyển đến nơi khác, tình hình đã tốt hơn nhiều.

“Có việc gì thì gọi tớ nhé. Luật Cảnh Chi đứng dậy trở về phòng của mình.

Trong khu vườn lớn mà Ôn Oanh đang ở, phòng ngủ chính phía tây vẫn chưa có ai ở. Ôn Oanh ở phòng ngủ chính phía đông, và phòng phụ phía đông cũng trở thành phòng riêng của cô. Cô nằm trên giường nhưng không ngủ được, nên đến thư phòng để đọc sách.

Việc học thật tốt, đôi khi có thể làm tê liệt cảm xúc bên trong của mình.

Xua tan nỗi sợ hãi.

Mang lại cảm giác an toàn vô cùng mạnh mẽ.

Ôn Oanh nhanh chóng chìm vào đó.

Ngày hôm sau, cảnh sát đến.

Bọn họ yêu cầu Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đến nhận dạng.

Ôn Độ lái xe, đưa bọn họ đến đồn cảnh sát.

Khi ra khỏi đó, sắc mặt Ôn Oanh rất khó coi: “Bọn buôn người thật không ra gì! Cái chị Hồng đó, những năm nay đã bắt cóc không ít trẻ con."

Sắc mặt Ôn Độ cũng không tốt.

“Sau này, việc trẻ em bị mất tích sẽ ngày càng ít đi." Khắp nơi đều có camera giám sát, những kẻ buôn người dù có bắt được trẻ con, cũng có thể dễ dàng tìm lại được.

Ôn Oanh buồn bã nói: “Vậy phải đợi đến khi nào nữa? Anh, cứ nghĩ đến nhiều cha mẹ không ngừng tìm kiếm con mình mà lòng em lại đau như cắt."

Cô vô thức nghĩ đến hình ảnh của anh trai trong giấc mơ.

Lúc đầu, anh trai thật sự rất khổ.

Anh bị đánh gãy chân, rơi xuống sông, vết thương bị nhiễm trùng, suýt nữa phải cắt cụt chân. Những năm đầu, anh trai đã trải qua rất nhiều đau khổ, như thể đã quên hết. Cô cũng không nhắc lại, nhưng cô luôn ghi nhớ trong lòng.

Về nhà, Ôn Oanh đi thẳng về phía sân sau.

Hiện giờ cô không thể nở nụ cười vui vẻ, thậm chí giả vờ đối với cô cũng rất khó.

Luật Cảnh Chi và Ôn Độ nhìn nhau, thấp giọng nói: “Để em đi.

“Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”

Luật Cảnh Chi theo sau Ôn Oanh vào sân, mới hỏi cô: "Có muốn sang chỗ tớ ngồi một chút không?"

“Chỗ cậu có gì hay à?" Ôn Oanh hoàn toàn không có tinh thần.

Luật Cảnh Chi dựa vào khung cửa, lười biếng hỏi: “Có sang hay không?"

“Có”

Nếu cậu dùng lời hay ý đẹp để mời, chắc chắn cô sẽ không đi. Nhưng thái độ này của cậu lại kích thích sự tò mò của cô.

Cô nhất định phải qua xem bên chỗ cậu có gì hay ho.

Phòng của Luật Cảnh Chi không có nhiều đồ đạc, nhưng căn phòng nhỏ bên cạnh không phải là thư phòng mà cậu đã biến nó thành một nơi thư giãn. Ghế sofa thoải mái, còn có rèm cửa dày để che ánh sáng.

Vừa bước vào cô đã cảm thấy nằm ở đây rất thoải mái.

“Cậu làm cái này từ khi nào vậy?” Sao cô lại không biết nhỉ? Luật Cảnh Chi thản nhiên nói: "Sáng nay tớ bảo người đến làm

Ôn Oanh kinh ngạc: “Chỉ trong thời gian chúng ta ra ngoài thôi á? Cậu cũng giỏi thật đấy. Quả là lợi hại.

“Ngồi đi, muốn thoải mái thế nào thì cứ ngồi như vậy" Luật Cảnh Chi vừa nói vừa dựa vào ghế sofa, còn ngả người ra sau.

Ôn Oanh học theo cậu, nằm xuống rồi nói: “Cậu đúng là biết hưởng thụ quá rồi. Nói đi, có phải ở nước ngoài cậu cũng như vậy không? Thật không ngờ những ngày cậu du học ở nước ngoài lại hạnh phúc đến thế."

Không giống cô, ngày nào cũng cắm đầu vào làm bài tập, không ngừng học tập, chỉ sợ mình không nỗ lực, sẽ bị bạn học khác vượt qua.

Trước khi thi đại học, cô lấy anh trai làm mục tiêu.

Anh trai là thủ khoa, cô cũng không thể quá kém.

Trước đây, ước mơ của cô là học hành chăm chỉ để thay đổi điều kiện gia đình, để người nhà không phải vất vả. Tuy nhiên, mục tiêu đó đã được anh trai thực hiện trước rồi.

Hiện nay, Từ Ký đã có cửa hàng ở nhiều thành phố lớn.

Việc kinh doanh thì khỏi phải nói, rất phát đạt.

Trong đó, các món ăn vặt cũng rất phong phú, còn liên tục bổ sung các món ăn đặc trưng của từng địa phương. Bất kể bạn ở thành phố nào, cũng đều có thể ăn được bữa sáng quê nhà.

Từ Ký dùng nhiều nguyên liệu, hương vị thơm ngon, giá cả phải chăng, kinh doanh luôn rất phát đạt.

Câu slogan là: “Từ Ký, ăn mãi không chán.

Anh trai đã âm thầm trở thành người giàu nhất nước.

Còn cả ba cô nữa, bây giờ là một nghệ sĩ nổi tiếng.

Những bộ phim truyền hình mà hắn đóng, chắc chắn là có tỷ lệ người xem cao nhất. Mỗi ngày đi học đều nghe thấy người ta khen ba cô rất đẹp trai, rồi bàn tán về nội dung của bộ phim đó.

Ôn Oanh không xem, cô thấy ngại.

Đôi khi ba cô trong phim được các cô gái vây quanh, không biết kịch bản viết thế nào, dù sao thì tất cả các mỹ nhân đều thích nhân vật do ba cô thủ vai.

Phim điện ảnh hắn đóng cũng được phản hồi rất tốt.

Còn cô thì ngày nào cũng ngoan ngoãn đến trường.

Nói ra chắc chẳng ai tin, ba cô là ngôi sao điện ảnh, là nam diễn viên được cả nước biết đến. Bà nội cô là chủ thương hiệu Từ Ký, anh trai cô là người giàu nhất trong nước.

Thật sự muốn hỏi anh trai cô xem rốt cuộc anh làm thế nào mà kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cảm giác trực quan nhất là, anh trai cô đã âm thầm mua hết các tứ hợp viện ở gần đó, những gì có thể mua đều đã bị anh mua hết rồi.

Cũng không biết mua nhiều nhà như vậy có ở hết nổi không nữa?

Nghĩ đến đây, Ôn Oanh phàn nàn với Luật Cảnh Chi: “Cậu nói xem, có phải anh trai tớ có vấn đề không? Cậu biết anh ấy đã mua bao nhiêu nhà rồi không?”

“Những ngôi nhà trên con phố này, hình như anh ấy đã âm thầm mua hết rồi. Nhà mình chỉ có mấy người thôi mà, có ở nổi không? Huống hồ, xa thơm gần thối, sống gần nhau chắc chắn sẽ có mâu thuẫn.

Biểu cảm của Luật Cảnh Chi hơi cứng lại, giọng cậu nghe có chút nghi ngờ: “Nhưng chẳng phải cả gia đình cô của cậu đều sống cách nhà cậu không xa sao?"

"Đó là vì bà nội tớ nhớ cô. Năm đó, lúc nhà tớ khó khăn nhất, chính cô đã tiết kiệm từng đồng để giúp nhà tớ vượt qua giai đoạn khó khăn.

Cô của cô có thể so sánh với người khác được sao?

“Nhưng nếu sau này anh trai cậu và chị dâu sinh con thứ hai, có nhiều con cái thì chỗ này không đủ ở đâu. Nhà bên cạnh là để cho ông cậu ở, còn phía bên kia là chú Tư ở. Cô của cậu cũng chỉ có thể sống trong căn nhà bên cạnh. Tớ không thể ở đây mãi được, một thời gian nữa tớ sẽ chuyển đi."

Ôn Oanh lập tức ngồi dậy, quay đầu hỏi cậu: “Cậu dọn ra ngoài làm gì?"

"Bây giờ tớ ở một mình ở đây chắc chắn không vấn đề gì. Nhưng mà sau này tớ muốn định cư ở đây, đương nhiên phải mua một căn nhà thuộc về mình. Không thể kết hôn sinh con cũng ở đây được? Dù sao tớ cũng không phải họ Ôn.

Luật Cảnh Chi luôn quan sát phản ứng của Ôn Oanh.

Biểu cảm của Ôn Oanh thay đổi liên tục, một lúc sau mới không vui nói: “Bây giờ như vậy không tốt sao? Tại sao nhất định phải kết hôn?”

Anh trai cô phải vật lộn qua hai kiếp mới tìm được đối tượng kết hôn phù hợp.

Ông cậu cô cả đời không kết hôn.

Bà nội góa bụa suốt nửa đời người.

Ba cô thì sau khi tỉnh ngộ, ly hôn rồi cũng không muốn tái hôn nữa.

Vậy kết hôn có gì tốt chứ?

Cũng đâu có hạnh phúc.

“Kết hôn sinh con, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Anh trai tớ nói, có thể anh ấy sẽ kết hôn muộn một chút. Anh ấy nói IQ của tớ rất cao, không nên lãng phí. Tìm một người có chỉ số IQ tương đương để kết hôn sinh con. Tốt nhất là sinh nhiều con một chút. Hương Thành không hạn chế sinh đẻ, có thể sinh nhiều con. Đến lúc đó chọn một đứa thích kinh doanh để tiếp quản công ty của anh ấy."

“Anh trai cậu không kết hôn, tại sao lại bắt cậu kết hôn?" Ôn Oanh nghĩ Luật Cảnh Chi thật là ngốc.

Luật Cảnh Chi thở dài: “Anh trai tớ nói, đối tượng kết hôn sau này của anh ấy chắc chắn là liên hôn. Còn không biết người kia sẽ như thế nào.”

“Sao anh Hạo Chi lại trở nên như vậy? Tớ có lý do để nghi ngờ anh ấy không muốn kết hôn, cho nên mới chuyển áp lực lên người cậu. Ôn Oanh bất bình thay Luật Cảnh Chi.

Trong mắt Luật Cảnh Chi có chút ý cười, cậu đứng dậy mở tivi, rồi mở DVD và cho vào một đĩa, sau đó cầm điều khiển rồi quay lại nằm xuống.

“Đó là tài sản hàng trăm tỷ, chẳng khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Dù sao tớ cũng không có nhiều tiền, tớ khá nghèo, không thể biến con trai mình thành tỷ phú siêu giàu được.

Luật Cảnh Chi chưa ấn điều khiển, cậu muốn nghe xem Ôn Oanh sẽ đánh giá thế nào về cậu.

Ôn Oanh ngồi dậy, kích động nói: "Cậu không thể tầm thường như vậy! Giá trị mà cậu tạo ra còn lớn hơn số tiền đó nhiều. Cậu là nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực của cậu. Sự tồn tại của cậu không thể đo lường bằng tiền bạc được.

“Cho dù có bao nhiêu tiền, nhân tài cũng không muốn quay về nước để cống hiến cả đời cho đất nước. Họ muốn ở nước ngoài, theo đuổi danh lợi cao hơn. Nhưng cậu thì khác, cậu sẵn lòng âm thầm cống hiến tất cả cho đất nước.

Luật Cảnh Chi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh đầy phấn khích của cô gái nhỏ.

Cậu thầm nghĩ, cậu không cao thượng như cô tưởng đâu.

Khi du học ở nước ngoài, cậu đã thấy nhiều thứ và hiểu biết cũng sớm hơn.

Sau khi trưởng thành, cậu nhận ra mình đã thích một cô gái, trong lòng rất vui mừng. Cậu quay về là vì cô gái cậu yêu, chứ không phải vì cái gọi là đại nghĩa quốc gia.

Cô gái cậu yêu, thích cậu cống hiến tất cả cho đất nước, nên cậu mới làm như vậy.

“Xem phim nhé, nghe nói có bộ phim hay lắm. Khi công chiếu ở Hương Thành, doanh thu khá tốt, chỉ là đánh giá không cao lắm. Nhưng ai xem rồi cũng nói là rất thú vị.

Để cô có thể vui vẻ cười lên một chút.

Cậu muốn làm cô vui.

“Phim gì vậy?” Ôn Oanh có chút tò mò.

Luật Cảnh Chi cầm điều khiển lên và ấn nút, hình ảnh xuất hiện trên màn hình tivi.

Ôn Oanh muốn biết bộ phim này hài hước đến mức nào nên xem rất chăm chú. Cô thấy có một người hơi quen nhưng lại không dám chắc, cô cứ cảm thấy người đàn ông môi dày ấy giống ba cô.

Nhưng thật sự rất buồn cười.

Ôn Oanh cười đến mức ngồi thẳng dậy, thỉnh thoảng còn nói với Luật Cảnh Chi: “Thật sự rất buồn cười! Không được rồi, cười chết tớ mất thôi.

Sự chú ý của Luật Cảnh Chi đều dồn hết vào cô, nhìn cô cười, ánh mắt cậu cũng tràn ngập sự dịu dàng.

“Đừng có ngã.

“Không đâu.

Ôn Oanh nói rồi lại nằm xuống, vươn tay lấy trái cây bên cạnh ăn vài miếng.

Trái cây này được chuẩn bị từ lúc nào vậy?

Sao cô không phát hiện ra nhỉ?

Ôn Oanh tò mò nhìn Luật Cảnh Chi, nhưng cậu lại thản nhiên nhìn tivi, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt khác xa so với hồi nhỏ. Hồi nhỏ trông cậu rất đáng yêu, còn bây giờ thì đẹp trai.

Ôn Oanh nhìn cậu mãi rồi lẩm bẩm nói: "Cũng đẹp phết đó chứ!”

Luật Cảnh Chi quay đầu lại, nghi ngờ hỏi cô: “Cái gì đẹp cơ?”

Ôn Oanh lập tức hoàn hồn, ban đầu đáng lẽ cô nên nói thẳng thắn rằng: “Cậu thật đẹp trai”, nhưng không hiểu sao, cô lại không thể thốt ra được câu này.

“Phim rất hay.”

Trong bóng tối, ánh mắt của Luật Cảnh Chi lóe lên ánh sáng đặc biệt, cậu cất giọng lười biếng: “Cậu không nhận ra trong phim có một người trông rất quen mắt à?”

“Ai cơ?”

Quả nhiên là Ôn Oanh chưa nhận ra.

“Cậu tự nhìn đi.”

"Còn không nói, làm màu cái gì vậy.

Miệng thì chê trách, nhưng Ôn Oanh lại chăm chú nhìn vào màn hình, chẳng mấy chốc cô phát hiện ra một người trông rất quen thuộc.

Cô giật mình ngồi bật dậy: “Đây là ba tớ sao?"

“Giờ cậu mới nhận ra à?" Luật Cảnh Chi khá ngạc nhiên.

Ôn Oanh gật đầu: “Không phải tớ không muốn xem phim và phim truyền hình mà ba tớ đóng, chủ yếu là vì tớ không thể nhập tâm vào được.

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ tớ thấy có chút hối tiếc. Tớ khá thích nhân vật này, luôn cảm thấy quen

thuộc nhưng lại không nhớ ra ngay tại sao lại quen thuộc.

Ôn Oanh lại tựa vào sofa: “Thành thật mà nói, nếu cậu không nhắc nhở, tớ thật sự không nhận ra đây là ba tớ luôn đó.

“Phim của chú Ôn hay lắm đó, bộ phim mới này sau khi công chiếu tại Hương Thành bán chạy vô cùng. Mặc dù đánh giá không tốt lắm, nhưng bộ phim này thực sự rất được yêu thích. Dù có người chỉ trích, nhưng nhiều người vẫn ra rạp xem. Hiện tại nó đã đứng đầu doanh thu phòng vé rồi."

Luật Cảnh Chi không phải là không muốn tìm phim khác cho cô xem, chủ yếu là bộ phim này thực sự có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

“Hóa ra ba tớ lợi hại đến vậy.

“Trong ngành này, chú ấy rất lợi hại. Luật Cảnh Chi rất ngưỡng mộ Ôn Thiều Ngọc: “Năm đó chú Ôn có hậu thuẫn rất mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể khiêm tốn làm việc, từng bước tiến lên. Điều đó là điều mà nhiều người không thể tưởng tượng được.”

“Hơn nữa, hồi đó chú ấy là người mẫu mực, không ở phim trường thì cũng trên sân khấu. Bài hát chủ đề và nhạc phim của mỗi bộ phim đều do chú ấy hát. Còn nữa, cậu có biết lần này, concert chú ấy mở ở Hương Thành đã gây sốt đến mức nào không? Rất nhiều người hâm mộ không mua được vé, đành ngồi ngoài sân vận động. Số người hâm mộ bên ngoài, còn nhiều hơn gấp mấy lần số người bên trong”

Ôn Oanh tiếc nuối nói: “Lúc đó tớ đang thi, không thể đến xem trực tiếp được."

“Sau này chắc chắn chú Ôn sẽ còn mở concert nữa.”

Luật Cảnh Chi an ủi cô.

Bộ phim sắp kết thúc, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi tán gẫu: "Hồi nhỏ tớ rất khó chịu, nghe người khác bàn tán về ba tớ, nói ông ấy thật đẹp trai vân vân, tớ cảm thấy không thoải mái"

“Thực ra bây giờ nghĩ lại, cũng là do ngại thôi. Chắc chắn cậu chưa từng trải qua cảm giác đó đâu, chính là phim truyền hình mà ba tớ đóng, bộ nào cũng gây sốt.

Các cửa hàng tạp hóa bán những hình dán của ông ấy, hộp bút của bạn cùng bàn tớ đều có ảnh của ba tớ. Thậm chí cả tường phòng ký túc xá cũng dán đầy poster của ông ấy. Tết đến, mọi người phát thiệp chúc Tết, thiệp chúc Tết cũng toàn là mặt ba tớ. Rõ ràng đã hai năm tớ không gặp ông ấy rồi.

Luật Cảnh Chi cười hỏi: "Vậy sau này thì sao? Cậu đã thích nghi thế nào?”

"Nói ra cũng thấy buồn cười, có lẽ cậu sẽ không tin. Nếu là tạo hình cổ trang, tớ hoàn toàn không nhận ra được đó là ba tới Chỉ thấy quen mặt thôi.” Ôn Oanh cũng cảm thấy khó tin.

"Có lẽ đây là triệu chứng mù mặt”

“Nhưng không phải lúc nào tớ cũng như vậy. Nếu là bạn học trong trường, dù bọn họ đổi chỗ tớ vẫn có thể nhận ra. Nhưng nếu là bác sĩ ở bệnh viện, cô phục vụ ở căng tin, hoặc bác bảo vệ ở cổng. Nếu họ đổi chỗ khác, tớ hoàn toàn không nhận ra nữa.

Nói xong, Ôn Oanh không để tâm mà nói tiếp: “Dù sao cũng chẳng sao cả! Cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Luật Cảnh Chi định giơ tay xoa đầu cô, nhưng cuối cùng lại không làm vậy: “Nếu nghiêm trọng hơn, nhớ nói với tớ."

“Ừ, tớ đã tìm hiểu rồi, nhiều người cũng có tình trạng tương tự như tớ. Nhưng tình trạng của họ nghiêm trọng hơn một chút, họ không nhớ mặt người. Còn tớ thì chỉ là khi người khác thay đổi một bộ quần áo, một kiểu tóc, không ở trong môi trường làm việc ban đầu, tớ mới chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng lại quên mất đối phương là ai. Nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có vấn đề gì lớn.”

“Không có vấn đề gì là tốt rồi.”

Luật Cảnh Chi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn tìm hiểu rất nhiều tài liệu, còn đặc biệt gọi điện hỏi bạn ở nước ngoài. Sau khi chắc chắn rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến Ôn Oanh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Luật Cảnh Chi đi làm ở viện nghiên cứu.

Cậu không ngờ mình phải tham gia một dự án bảo mật, viện nghiên cứu yêu cầu cậu ở lại viện, trong thời gian ngắn có thể không về nhà được.

Ôn Oanh còn tưởng rằng Luật Cảnh Chi đi rồi sẽ về, ai ngờ cậu vừa đi là mất liên lạc.

Cô không liên lạc được với Luật Cảnh Chi, nghĩ đến thân phận của cậu, lại lo lắng cậu gặp nguy hiểm, nên không dám chần chừ mà đi tìm anh trai.

Gần đây Ôn Độ rất bận, thấy em gái hớt hải chạy đến, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng phải Luật Cảnh Chi nói em gái đã quên chuyện bị kẻ buôn người bắt cóc rồi sao?

Sao bây giờ trông vẫn lo lắng như vậy?

“Chạy chậm thôi, hớt hải như vậy là đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Độ còn ân cần rót một cốc nước đặt trước mặt cô.

Ôn Oanh lo lắng nói: “Anh, hai ngày rồi Chi Chi chưa về! Cậu ấy nói đi báo danh ở viện nghiên cứu, nhưng vào rồi thì không thấy ra nữa. Liệu cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?"

Ôn Độ tưởng có chuyện gì lớn, hóa ra chỉ là chuyện này.

Anh nghĩ đến việc em gái quan tâm Luật Cảnh Chi, trong lòng có chút không vui mà nói: "Anh trai em đi công tác một tháng không về, cũng không thấy em gọi điện thoại quan tâm anh. Thằng nhóc đó chỉ đi một chuyến đến viện nghiên cứu mà em đã sốt ruột như vậy rồi? Rốt cuộc ai mới là anh trai ruột của em hả?”

“Anh là anh trai ruột của em. Nhưng chuyện này khác, cậu ấy vừa mới về nước, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Ôn Oanh thực sự muốn không lo lắng, nhưng không lo lắng cũng không được.

Ôn Độ có chút hả hê mà nói: "Em ấy là chuyên gia từ nước ngoài về, được mời tham gia một dự án bí mật, không thể ra ngoài. Có lẽ phải nửa năm nữa em mới gặp lại em ấy.

“Vậy cậu ấy không sao chứ?”

"Không sao."

"Vậy thì được rồi."

Ôn Oanh xoay người rời đi.

Sau khi nhập học, Ôn Oanh dồn hết tâm trí vào việc học.

Anh trai nói Luật Cảnh Chi phải nửa năm mới ra, nhưng đã một năm trôi qua, Luật Cảnh Chi vẫn làm việc trong viện nghiên cứu. Nếu không phải trong nhà còn đồ đạc của cậu, Ôn Oanh đã cảm thấy chuyện này như một ảo giác.

Luật Cảnh Chi không ở nhà, cô đến phòng chiếu phim nhỏ mà cậu đã chuẩn bị sẵn để xem phim.

Khi tìm đĩa phim, cô mới biết, Luật Cảnh Chi đã mua hai bản của tất cả các bộ phim mà ba cô từng quay. Một bản để sưu tầm, một bản để xem. Ôn Oanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Luật Cảnh Chi trông có vẻ lạnh lùng, nhưng từ nhỏ đã rất ấm áp.

Cậu cũng rất tốt với cô.

Ngoại trừ người nhà ra, không ai đối xử tốt với cô như vậy.

Ôn Oanh có chút nhớ Luật Cảnh Chi.

Nhưng Ôn Oanh đã tốt nghiệp rồi, mà cậu vẫn chưa rời khỏi viện nghiên cứu.

“Ôn Oanh, cậu định đi du học ở đâu?”

Bạn cùng phòng hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh vừa dọn đồ vừa nói: “Tớ định học trường H."

“Chắc chắn cậu sẽ vào được, còn tớ thì không chắc." Bạn cùng phòng không có ý định thu dọn đồ đạc, mà chỉ buồn bã nói: “Nếu tớ không đi du học được thì sẽ ở lại đây tiếp tục học.

"Cũng tốt mà, đây dù sao cũng là trường đại học hàng đầu trong nước, cũng không kém gì đi du học đâu.” Ôn Oanh an ủi.

Nhưng bạn cùng phòng không có tâm trạng để nói chuyện nữa.

Thực ra, Ôn Oanh đã nhận được thư mời nhập học, cô chỉ không biết phải mở lời với gia đình thế nào.

Vào thời điểm này, làn sóng du học vẫn đang ảnh hưởng đến các sinh viên trong nước, có điều kiện hay không có điều kiện, ai cũng muốn đi du học. Ôn Oanh thành tích xuất sắc, chỉ cần cô muốn, có thể nhận được học bổng.

Nhưng cô lại chọn du học tự túc.

Đi du học đối với cô không hề có áp lực kinh tế, mà đối với những sinh viên xuất sắc khác, suất học bổng này lại càng quan trọng hơn.

Ôn Oanh càng học sâu, càng phát hiện ra những điểm yếu của bản thân.

Cô muốn đi du học để nâng cao trình độ rồi quay về phục vụ đất nước.

Nếu cô có thể trở thành nhân tài hàng đầu, biết đâu cô cũng sẽ được đất nước trọng dụng như Chi Chi?

Điện thoại của Ôn Oanh reo lên.

Dưới ánh nhìn kỳ lạ của bạn cùng phòng, cô lấy điện thoại ra, bấm nút nghe, vui vẻ hỏi: "Anh? Anh đến rồi ạ! Vậy anh lên đi! Em đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi."

“Anh dẫn theo người.

Đi đón em gái, chắc chắn phải dẫn thêm nhiều người một chút.

Ôn Độ dẫn theo tài xế, trợ lý và vệ sĩ cùng lên, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, khi xuất hiện trước cửa ký túc xá nữ, không ít nữ sinh đều dán mắt nhìn anh.

Ôn Độ không nhìn ai, chỉ chào cô quản lý ký túc xá, rồi dẫn mọi người lên lầu.

"Anh, ở đây!”

Ôn Oanh đứng ở cửa, vẫy tay với anh trai mình.

Ôn Độ bước tới, quan sát ký túc xá của em gái, hỏi: "Chỉ có bấy nhiêu đồ thôi à?"

“Vâng, không nhiều.”

“Được rồi."

Ôn Độ bảo tài xế và mọi người chuyển đồ xuống, rồi nói: “Em kiểm tra lại xem có quên gì không. Nếu quên thì không có ai đến tìm cho đâu.

"Không còn gì nữa, trống trơn rồi."

Ôn Oanh đeo ba lô của mình, nhìn căn phòng ký túc xá trống trải, có chút không nỡ.

“Vậy đi thôi.

Ôn Độ quay người đi ra ngoài, Ôn Oanh chào tạm biệt bạn cùng phòng: “Tớ đi đây, chúc cậu thành công.”

“Cậu cũng vậy.”

Bạn cùng phòng cũng là một học sinh giỏi, cũng đã xin đi du học. Đối thủ lớn nhất của cô ấy chính là Ôn Oanh, cô ấy nghĩ Ôn Oanh chỉ là con của một gia đình bình thường ở địa phương. Nhưng không ngờ Ôn Oanh lại là người giàu có.

Bốn năm đại học, thật sự là ẩn mình không để lộ.

Bạn cùng phòng bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới thì thấy bên dưới đậu vài chiếc xe hơi.

Dù là người không am hiểu về xe cũng biết, đây chắc chắn là xe xịn.

Ôn Oanh ngồi vào xe, đóng cửa lại, bạn cùng phòng nghĩ thầm, chẳng trách bọn họ cảm thấy giữa mình và Ôn Oanh có một bức tường vô hình.

“Giàu có thể mà còn tranh suất học bổng với chúng ta.

Bạn cùng phòng lẩm bẩm, trong lòng càng thêm bất an.

Không lâu sau, kết quả học bổng công được công bố, trong danh sách không có Ôn Oanh, nhưng lại có bạn cùng phòng.

Trong lòng bạn cùng phòng rất phức tạp.

Ôn Oanh lúc này không thể không thú nhận với gia đình: "Con sẽ đi du học.

“Cái gì?”

Ôn Thiều Ngọc vừa mới về đến nhà, chưa kịp thở đã nghe con gái thả một quả bom.

"Không được!” Hắn kiên quyết từ chối: "Con là con gái, học xong đại học thì ở lại trong nước làm việc. Ra ngoài làm sao mà được?"

“Ba có thể đến Hương Thành một mình, tại sao con không thể đi du học được?" 

Đừng nghĩ thường ngày Ôn Oanh mềm mỏng, cho người ta cảm giác ngoan ngoãn.

Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ nhận ra những gì cô muốn làm, không có việc gì là không thành công.

Ôn Thiều Ngọc nói: “Ba là đàn ông.”

“Bây giờ có rất nhiều phụ nữ thành đạt.”

"Mẹ!"

Ôn Thiều Ngọc không thể cãi lại con gái, đành gọi mẹ.

Nhưng bà Ôn lại bình tĩnh hỏi: “Thủ tục đã làm xong chưa? Đi du học ở đâu? Học mấy năm? Sống ở đâu? Con đi một mình hay đi cùng bạn bè?"

Bà Ôn hỏi rất nhiều, Ôn Oanh lần lượt trả lời hết.

“Bà nội, con muốn ra ngoài học công nghệ tiên tiến, rồi về nước cống hiến cho đất nước.

Trước đây cô học hành chăm chỉ vì muốn sau này có một công việc tốt, có thể thay đổi vận mệnh của gia đình. Nhưng mục tiêu này đã đạt được từ khi cô còn rất nhỏ.

Sau đó, cô học chăm chỉ vì cô thích học.

Cho đến khi Luật Cảnh Chi vào viện nghiên cứu, cô mới nhận ra mình đã có mục tiêu.

Chỉ là với trình độ hiện tại, cô hoàn toàn chưa đạt được.

Vì vậy, cô quyết định đi du học.

Bà Ôn không có ý kiến gì, chỉ dặn Ôn Độ: “Con thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới, em gái con ra nước ngoài, thỉnh thoảng con phải đến thăm nó.

Ôn Độ vẫn im lặng nãy giờ, trong lòng không muốn để em gái đi, nhưng em gái đã muốn đi, anh cũng không ngăn cản.

“Con sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Ôn Độ nghĩ, nếu không ổn thì anh cũng sẽ theo em gái ra nước ngoài.

Ôn Oanh nhìn thấy ý nghĩ của anh trai, lập tức nói: “Anh có thể đưa em đi, nhưng không cần phải vội vàng phát triển ở nước ngoài.”

“Anh tự biết lo liệu.”

Vậy là chuyện Ôn Oanh đi du học đã được quyết định.

Xuân qua thu đến.

Ôn Oanh cố gắng học tập tại đại học H, mọi người đều xem cô như một đứa trẻ. Cô trông thật nhỏ bé, giống như một cô bé chưa đến tuổi thành niên.

Nhiều người khi biết Ôn Oanh đã trưởng thành thì bắt đầu theo đuổi cô một cách điên cuồng.

Ôn Oanh ôm sách, mặc quần dài ôm sát, đi ra khỏi trường thì bị người ta chặn lại.

“Ôn, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi có thể giúp em vào phòng thí nghiệm của tiến sĩ Howard.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái phương Đông xinh đẹp trước mặt, ánh mắt rực lửa.

Ôn Oanh rất ghét cảm giác này, cô lạnh lùng từ chối: "Tôi đã có bạn trai rồi."

“Em nói dối, em đã ở đây bốn năm, tôi chưa bao giờ thấy bạn trai em đến thăm.

Ôn, lời nói dối của em đã bị vạch trần rồi. Làm bạn gái tôi em không thiệt thòi gì cả. Hãy nghĩ kỹ đi, chỉ cần đồng ý, em sẽ có thể vào phòng thí nghiệm tốt nhất. Đó là nơi mà nhiều người mong muốn được vào.

Người đàn ông tóc vàng rất tự tin.

Anh ta nghĩ rằng Ôn Oanh không thể từ chối sự cám dỗ này.

Ôn Oanh đang định lắc đầu thì đột nhiên có người ôm lấy eo cô, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô: “Mọi người đang nói gì vậy? Anh ở nhà đợi em rất lâu mà không thấy em về.

Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, Ôn Oanh kinh ngạc quay đầu lại. Cô không kìm chế được mà ôm chầm lấy eo người đàn ông trước mặt, vui mừng hỏi: “Sao cậu lại đến đón tới”

"Nếu tớ không đến, cậu đã bị người ta bắt đi mất rồi."

Luật Cảnh Chi đưa ánh mắt sắc bén về phía chàng trai tóc vàng kia, người cao lớn vạm vỡ, nhưng đôi mắt lại thâm quầng, trông như vừa trải qua một đêm dài thác loạn.

Luật Cảnh Chi thu lại ánh nhìn, cúi đầu dặn dò Ôn Oanh: “Cẩn thận một chút, chúng ta về nhà thôi."

"Ừm!"

Ôn Oanh vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Luật Cảnh Chi.

Cô gật đầu thật mạnh.

Luật Cảnh Chi tự nhiên nắm lấy tay cô, dắt cô bước ra ngoài.

Ra khỏi trường học, Ôn Oanh mới háo hức hỏi: “Sao cậu lại đến?"

“Chẳng phải đã nói rồi sao."

Luật Cảnh Chi không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng sau lưng.

Cô gái nhỏ mà cậu bảo vệ từ nhỏ đến lớn, nhân lúc cậu không để ý đã lẻn sang nước ngoài du học.

Cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, làm sao không biết những người đàn ông ở đây đều là hạng người như thế nào?

Má Ôn Oanh hơi đỏ, nhưng cô cố ý cau mày, nghiêm túc nói: “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó."

“Không nghiêm túc chỗ nào?" Luật Cảnh Chi hỏi ngược lại.

Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm túc chỗ nào?”

Căn hộ của Ôn Oanh ở không xa trường, nếu đi bộ mất khoảng mười phút.

Cả hai cũng không nói sẽ đi xe, cứ từ từ đi bộ về nhà.

Luật Cảnh Chi luôn nắm chặt tay cô không buông.

“Ôn Oanh.

"Hȧ?"

Năm đó, khi Ôn Oanh vừa ra nước ngoài, Luật Cảnh Chi đã rời viện nghiên cứu.

Cậu dự định bay đến tìm cô, nhưng bị cô ngăn lại.

“Tớ sẽ về nhà vào kỳ nghỉ.

Luật Cảnh Chi rất lo lắng nhưng không có cách nào khác, cậu đành gọi điện cho anh trai: “Anh, sắp xếp cho Ôn Oanh ở căn hộ của em bên đó. Đưa cả người giúp việc trước đây từng chăm sóc em đến đó. Ngoài ra, chuẩn bị hai vệ sĩ nữa.

Luật Hạo Chi ở đầu dây bên kia cười nhạo em trai: “Chẳng phải em nói là em đến đó để cưa đổ vợ sao? Sao còn phải đuổi người ta ra nước ngoài vậy?"

Luật Cảnh Chi: “...”

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại ở trong viện nghiên cứu lâu đến vậy.

Luật Hạo Chi biết tính em trai nên không muốn chọc giận cậu nữa, nói tiếp: “Em yên tâm, em ấy đã chuyển vào ở rồi. Em ấy ở ngay phòng em từng ở trước đây.

Các phòng khác đã được sửa thành thư viện hoặc phòng thay đồ. Nếu em qua đó, không cần phải ở phòng riêng”

Giọng Luật Cảnh Chi lạnh lùng: “Đừng mang mấy trò của anh áp dụng lên bọn em."

“Cũng đúng, bây giờ em cũng không thể nào ra nước ngoài được.” Luật Hạo Chi lại châm chọc em trai một câu.

Luật Cảnh Chi biết anh trai cố tình trêu chọc mình, biết anh ấy đã lo liệu mọi chuyện xong xuôi thì tắt máy.

Luật Hạo Chi: “...”

Luật Cảnh Chi cúi đầu nhìn lá thư trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Khi trở về căn hộ.

Luật Cảnh Chi rót một ly nước chanh đặt trước mặt cô, rồi hỏi: “Chữ Chi Chi đó là chữ nào vậy?"

“Là Chi trong “chi lan ngọc thụ" đó."

Ôn Oanh cũng vừa lên máy bay mới nhớ ra mình đã quên đổi chữ "chi chi” trong thư gửi cho Luật Cảnh Chi thành “zhi zhi”. Cô định đợi về nhà rồi sửa lại, ai ngờ vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Luật Cảnh Chi.

Ôn Oanh nghĩ, tiêu rồi.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị Luật Cảnh Chi tính sổ.

Luật Cảnh Chi nhìn vào ánh mắt linh hoạt của cô gái nhỏ, làm sao mà nỡ trừng phạt cô chứ.

“Tớ nhớ lúc nhỏ cậu đâu có biết câu “chi lan ngọc thụ” này" Luật Cảnh Chi ngồi trước bàn, tay gõ nhịp lên bàn, từng nhịp như gõ vào tim Ôn Oanh.

Cô ủ rũ nghĩ, biết ngay là không thể thoát được.

“Hồi nhỏ tớ cứ nghĩ cậu là con gái.” Lúc nói Ôn Oanh không dám nhìn Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi cười nhẹ, nụ cười có chút lạnh lẽo.

Ôn Oanh vội ngẩng đầu, nhìn Luật Cảnh Chi nở nụ cười lấy lòng: “Cậu muốn trừng phạt tớ thế nào cũng được! Tớ không nên hiểu lầm cậu là con gái, cũng không nên sau này biết cậu là con trai mà vẫn gọi cậu là Chi Chi. Nhưng mà Chi Chi nghe hay mà! Sau này trong lòng tớ, Chi Chi là nghĩa của “chi lan ngọc thụ” đấy."

Cô sợ Luật Cảnh Chi không tin, vội giơ tay thề: “Thật đấy, tớ thề, cậu tin tớ đi!

"Ừ."

Luật Cảnh Chi nhìn cô gái nhỏ ngày càng đáng yêu trước mắt, yết hầu khẽ nhấp nhô.

Ý nghĩ trong lòng cậu quá điên cuồng.

Cậu có chút không kìm nén được, nghĩ rằng nếu cậu mở lời và cô từ chối, liệu cậu có từ bỏ không?

Câu trả lời là không.

Luật Cảnh Chi rất muốn chờ thêm, chờ một cơ hội thích hợp.

Nhưng hôm nay, khi thấy người đàn ông khác chặn đường cô, trong lòng cậu không thể kìm nén được nữa.

Từ khi trưởng thành đến giờ, cậu luôn kiềm chế suy nghĩ của bản thân, tự nhủ đừng vội, đừng làm cô sợ. Nhưng bây giờ, cậu không muốn chờ nữa.

“Phạt thế nào cũng được à?”

Ôn Oanh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên!

Ánh mắt sâu thẩm của Luật Cảnh Chi khiến tim Ôn Oanh đập nhanh hơn, cô khế cắn môi, dường như nhận ra điều gì sắp xảy ra.

Nhưng đúng lúc đó, Luật Cảnh Chi lại dời mắt đi, giọng nói lạnh lùng mà tự nhiên: “Vậy thì phạt cậu ở bên tớ cả đời nhé.”

Ôn Oanh sững sờ một lúc lâu, vẫn chưa hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.

Trong đầu cô rối bời, bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của câu nói này.

Rõ ràng trong lòng cô đã có suy nghĩ, nhưng vẫn không chắc chắn.

Cứ như thế, cô cần một câu trả lời rõ ràng, chứ không phải mập mờ như thế này.

Lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi đẫm mồ hôi, nhưng vẻ ngoài của cậu lại rất tự tin.

Cậu không chờ được câu trả lời, nhíu mày nhìn Ôn Oanh, giọng nói lạnh hơn một chút: “Cậu không muốn à?"

Ôn Oanh lại tinh thần, vui mừng phát điên.

Nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra không vui: “Đương nhiên là không muốn”

Ngón tay Luật Cảnh Chi siết chặt lại, đang định nói: "Vậy thì lần sau tớ sẽ hỏi lại.”

Thì nghe thấy Ôn Oanh nói thật to: “Tại sao phải bị phạt mới được ở bên cậu cả đời chứ? Có ai theo đuổi người ta như cậu không?"

“Lần đầu tiên, nên tớ không quen lắm.”

Tim Luật Cảnh Chi đập nhanh hơn.

Ôn Oanh đứng lên nói: “Chi Chi, theo đuổi người ta như vậy không ghi điểm được đâu.

Cô đang định quay đi, nhưng đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói: “Oanh Oanh, em đồng ý lấy anh không?"

Cái gì?

Ai lại bỏ qua giai đoạn theo đuổi, mà nhảy thẳng đến kết hôn chứ

Ôn Oanh quay người lại, nhìn thấy người đàn ông quỳ một gối trên đất, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Người đàn ông tuấn tú cầm một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nghiêm túc nói: "Oanh Oanh, chúng ta gặp nhau từ nhỏ, đến bây giờ đã gần hai mươi năm. Trước đây anh muốn đợi em lớn hơn một chút, để tránh làm em sợ. Bây giờ anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn nắm tay em suốt quãng đời còn lại, chăm sóc em cả đời. Em đồng ý cho anh cơ hội này không?"

Ôn Oanh rất muốn nở một nụ cười phù hợp, nhưng đôi mắt lại không nghe lời, nước mắt cứ tuôn trào ra.

Cô nức nở nói: "Em đồng ý.”

Cô đã chờ câu “đồng ý” này suốt bốn năm rồi.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment