Ôn Oanh kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Ôn Độ trở nên cực kỳ khó coi.
“Chồng bà ta gặp chuyện rồi. Nhà máy may của bà ta cũng gặp vấn đề. Nhưng bà ta không biết chuyện nhà mình, chắc là muốn lợi dụng em để tạo mối quan hệ.” Ôn Độ nói không rõ ràng, nhưng Ôn Oanh cũng hiểu ý của Nhiễm Tú Trân.
Cô còn chưa đến sinh nhật 18 tuổi, nhưng Nhiễm Tú Trân đã có ý định nhằm vào cô rồi.
Thì ra Nhiễm Tú Trân muốn bán cô cho người giàu để đổi lấy một khoản tiền lớn cứu công ty và chồng của bà ta.
“Buồn à?"
Ôn Độ lo lắng cho em gái.
Ôn Oanh cười lạnh lắc đầu: “Em buồn cái gì chứ? Đối với em, bà ta chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Nếu người làm chuyện này là ba, chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn đi, chỉ là từ đó về sau em sẽ không bao giờ gọi ông ấy là ba nữa."
Đúng lúc này, Ôn Thiều Ngọc vừa từ bên ngoài trở về, tay còn cầm theo bộ Hán phục đặt làm riêng cho con gái.
Ai ngờ vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy con gái nói câu này.
“Ba không bao giờ để con đi liên hôn. Hôn nhân của con là tự do, con muốn lấy chồng thì lấy, không muốn lấy thì cứ ở nhà cả đời. Ba chẳng phải không nuôi nổi con."
Ôn Thiều Ngọc rất lo con gái lấy chồng rồi sẽ bị ức hiếp.
Những năm gần đây khí chất của hắn thay đổi rất nhiều.
Chỉ khi ở nhà, hắn mới trở lại giống như trước đây.
“À, ngày mai là lễ đầy tháng của con trai út nhà Tư Đồ Quang Diệu, ba sẽ bay qua đó. Chị dâu con sắp sinh rồi, hai đứa cũng đừng đi. Có việc gì thì tìm bà nội. Nghe rõ chưa?”
Ôn Thiều Ngọc vừa nói vừa đưa quà cho con gái: “Cầm lấy! Đây là bộ đồ mới mà ba nhờ chuyên gia trong đoàn phim tìm một bậc thầy làm cho con đó. Con xem có thích không.”
Nói xong, Ôn Thiều Ngọc vội vã đi ra ngoài.
Ôn Độ cũng không nán lại: “Em thử đồ đi.”
“Vâng.”
Ôn Oanh nhìn bộ quần áo trong hộp, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.
Ba thật sự quá hiểu sở thích của cô rồi!
Bộ đồ này đẹp quá.
Trong sân, gương mặt Ôn Thiều Ngọc lạnh lẽo, khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại mà nói thẳng: “Ba sẽ đi tìm cô ta."
“Không cần đầu ba.”
“Sao lại không cần? Cô ta dám bắt nạt con gái ba, chẳng lẽ ba không được phép trút giận thay con gái à?" Ôn Thiều Ngọc tức giận nói.
Ôn Độ liếc nhìn hắn một cái: “Ba không tự nhận thức về thân phận của ba à? Bây giờ ba là một nghệ sĩ nổi tiếng có sức ảnh hưởng lớn đến công chúng, ai cũng biết đến. Nếu bà ta hối hận vì đã níu kéo ba, muốn tái hôn thì ba tính làm gì?"
Chẳng phải là tự rước phiền phức vào người sao?
Ôn Thiều Ngọc rùng mình: “Vậy con xử lý tốt, đừng để cô ta làm phiền em gái con nữa."
“Sẽ không đâu.”
Ôn Độ ra tay, một mình anh cũng đủ sức rồi.
Ôn Oanh cũng không hỏi thêm về chuyện sau đó, dù sao thì Nhiễm Tú Trân cũng không đến tìm cô nữa.