Đúng vào ngày sinh nhật của Ôn Oanh.
Chu Mẫn Nguyệt chuyển dạ.
Ôn Độ trực tiếp bế vợ chạy ra ngoài, Ôn Thiều Ngọc định lái xe nhưng bị bà Ôn kéo lại: "Mày làm gì đấy? Có tài xế rồi, cần gì đến mày?”
Nói xong, bà ngồi lên xe, trên tay còn cầm một gói đồ lớn.
Xe rời đi rồi.
Ôn Oanh đứng trong sân ngơ ngác nhìn ba.
Từ Trí Viễn lái xe đến, nói với bọn họ: “Hai người không định đi bệnh viện à?"
“Đi chứ!”
Hai ba con lập tức lên xe.
Trên đường đi, Ôn Thiều Ngọc nói: “Không cần vội, sinh con không nhanh như vậy đâu. Năm xưa khi Tiểu Độ chào đời, từ tối đến sáng mới ra. Oanh Oanh thì còn chậm hơn."
Mọi người trong xe đều rất căng thẳng.
Khi họ đến bệnh viện, vừa vào đã nghe tin đứa bé được sinh ra rồi.
“Sao lại nhanh vậy?"
Bà Ôn trừng mắt nhìn con trai, nói: “Người ta vận động hàng ngày, không ngồi lì một chỗ, cũng không nằm nên sinh con rất nhanh.
"Vậy Tiểu Nguyệt không sao chứ?" Ôn Thiều Ngọc hỏi.
“Không sao rồi.”
Ôn Thiều Ngọc xoa xoa tay: "Mẹ, Tiểu Nguyệt sinh trai hay gái vậy?"
“Con gái.”
“Ôi trời ơi!”
Ôn Thiều Ngọc vui mừng khôn xiết.
Chu Mẫn Nguyệt còn đang lo lắng rằng sinh con gái thì gia đình sẽ không vui, nhưng kết quả là cả nhà ôm lấy đứa bé không buông tay. Cô ấy đừng nói đến việc bế con, ngay cả việc nhìn con cũng rất khó khăn.
Chỉ khi cho con bú thì cô ấy mới có thể nhìn con lâu hơn một chút.
Ngày trước khi xuất viện.
Ôn Oanh cũng chính thức được nghỉ hè.
Cô vừa đến bệnh viện thì phát hiện một người phụ nữ đang bế đứa trẻ đi về phía cầu thang. Cô chỉ cảm thấy người đó trông quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cô không nghĩ nhiều, rồi bước vào phòng bệnh.
Khi vào phòng, cô thấy chị dâu đã ngủ, anh trai không biết đi đâu, nhưng đứa trẻ thì không thấy đâu.
Ôn Oanh lập tức nhận ra điều gì đó, quay người chạy ra ngoài.
“Bắt cóc! Có người bắt cóc trẻ con!”
Cô vừa la vừa chạy ra ngoài đuổi theo.
Ôn Độ nghe thấy tiếng hét, anh đang mang bữa tối từ dưới lên, nghe thấy tiếng của em gái, liền đặt thức ăn xuống đất và chạy xuống dưới.
Lịch sử như thể đang lặp lại.
Ôn Oanh chạy quá nhanh, tim không chịu nổi gánh nặng, cô cảm thấy mình có thể ngất bất cứ lúc nào. Nhưng cô không dám dừng lại, cũng không thể dừng lại. Một khi để kẻ buôn người bế cháu gái đi, có thể sẽ không bao giờ tìm lại được.
Nghĩ đến thảm cảnh của gia đình trong kiếp trước, Ôn Oanh hận không thể mọc cánh mà đuổi theo.
Hổn hển... hổn hển...
Ôn Oanh nhìn anh trai chạy xuống cầu thang, cũng chạy nhanh đuổi theo.
“Anh, chính là người phụ nữ đó! Mặc áo màu xám!” Ôn Oanh nhìn người phụ nữ đang định leo lên xe máy để bỏ chạy, vội vàng hét lớn lên.
Ôn Độ đã chạy hết tốc lực, nhưng người phụ nữ kia đã ngồi lên xe. Khi chiếc xe chuẩn bị chạy đi, bỗng có một người từ bên cạnh lao ra.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, đưa tay kéo tóc của kẻ buôn người và thẳng tay lôi người đó xuống khỏi xe máy. Cậu đá vào đầu gối kẻ buôn người, nhanh chóng giành lại đứa trẻ từ tay kẻ buôn người.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp.
Sau đó, Ôn Độ cũng kịp tới nơi, đè kẻ buôn người xuống, chuẩn bị bế con gái mình.
Ôn Oanh chạy đến gần, hai chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, không thấy gì cả.
Cô cố gắng đứng vững để không ngã, nhưng vì chạy quá nhanh nên cơ thể không thể kiểm soát, ngã nhào về phía trước.
“Cẩn thận”
Cô không ngã xuống mà rơi vào một vòng tay rộng lớn.
Giọng nói hơi lạnh lùng khiến Ôn Oanh cảm thấy quen thuộc, nhưng lúc này mắt
cô vẫn còn tối sầm lại. Cô không nhìn thấy người, nên không chắc chắn đó có phải là người mình quen biết không.
"Cȧm ơn."
Cuối cùng Ôn Oanh cũng có thể nhìn rõ.
Vừa nói lời cảm ơn, cô vừa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt người đó, rồi đột nhiên sững sờ.
"Chi Chi?"
Ôn Oanh vui mừng reo lên.
Cô không ngờ người cứu cháu gái mình lại chính là Chi Chi.
Luật Cảnh Chi xoa đầu cô: “Đứng vững.”
"Ừm."
Ôn Oanh ngoan ngoãn đứng vững, sợ hãi nói: “May mà vừa rồi có cậu, nếu không Tiểu Ôn Noãn đã bị kẻ buôn người bắt đi rồi.”
Ôn Độ một tay bế con gái, một tay giẫm lên kẻ buôn người.
Tên buôn người trên xe máy cũng không chạy thoát, bị vệ sĩ của Luật Cảnh Chi đè xuống.
Ôn Oanh sợ hãi nói: "Lúc nãy ở bệnh viện tớ nhìn thấy bà ta đã thấy quen, không ngờ lại là kẻ buôn người.”
Luật Cảnh Chi cúi xuống, nhìn gương mặt của kẻ buôn người, đồng tử co lại: “Bà ta là chị Hồng.”
“Bảo sao tớ thấy quen quen.
Ôn Oanh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Người mà cô ghét nhất chính là chị Hồng.