Nếu không phải vì chị Hồng, thì kiếp trước cô và Chi Chi sẽ không chết, bà nội và ba cũng sẽ không chết, anh trai cũng không phải chịu nhiều khổ cực và sống cô độc như vậy.
“Cuối cùng thì bà ta cũng bị bắt"
Luật Cảnh Chi đã tìm kiếm chị Hồng suốt nhiều năm, không ngờ chị Hồng lại lại lẩn trốn ngay dưới mũi bọn họ.
Ôn Độ nghe nói kẻ buôn người trước mắt chính là kẻ đã bắt cóc em gái mình năm xưa, lập tức túm lấy tóc của chị Hồng, quả nhiên là chị Hồng. So với trước khi bị bắt ở kiếp trước, bà ta trông còn trẻ hơn vài phần.
Cảnh sát đã đến.
Họ đưa chị Hồng đi.
Ôn Độ ôm con gái trở lại phòng bệnh, vợ anh vẫn còn đang ngủ. Anh thở phào nhẹ nhõm, và trực tiếp làm thủ tục xuất viện.
Suốt quãng đường về nhà, Ôn Oanh luôn trong trạng thái căng thẳng, ôm chặt Tiểu Ôn Noãn. Luật Cảnh Chi ở bên cạnh cô.
Về đến nhà, mọi người trong gia đình nghe tin này, lại tiếp tục mắng chửi kẻ buôn người.
Chị Hồng bị bắt, tổ chức tội phạm đứng sau bà ta cũng hoàn toàn sụp đổ.
Tiểu Ôn Noãn may mắn được tìm về.
Nhưng còn vô số đứa trẻ bị bắt cóc, vẫn chưa được tìm về.
Ôn Thiều Ngọc đã thực hiện một bộ phim mang tính nhân đạo có tên “Tìm kiếm”.
Hệ thống giám sát trong nước đã được triển khai từ ba năm trước, nhưng chưa phủ sóng rộng rãi như sau này, nơi đâu cũng có camera giám sát. Ôn Độ dự định đầu tư vào lĩnh vực này, để những bọn buôn người không có nơi ẩn náu.
Chuyên môn của Luật Cảnh Chi chính là lĩnh vực này.
Cậu được mời về trong nước, với nguồn tài chính dồi dào, cậu bắt đầu con đường nghiên cứu.
Ôn Oanh nhận thức rõ tầm quan trọng của công nghệ đối với sự phát triển của đất nước.
Cô chọn đi du học.
Chuyến đi du này này kéo dài bốn năm.
Khi cô quay trở lại mảnh đất mà cô yêu tha thiết, một người đàn ông cao lớn đẩy xe hành lý từ phía sau và nắm lấy tay cô.
“Đừng để bị lạc.”
Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi, ánh mắt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Cô không còn là cô gái ngốc nghếch của kiếp trước.
Sẽ không để ai dễ dàng bắt cô đi nữa đâu.
Kẻ buôn người đã bị bắt rồi.
Cháu gái cũng không bị kẻ buôn người bắt đi, nhưng không ai trong gia đình cảm thấy vui vẻ, thay vào đó là nỗi sợ hãi.
Ôn Oanh cũng vậy, về đến nhà, ngồi trên ghế, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
“Uống chút nước đi.
Cô được đưa cho một cốc nước.
Ôn Oanh quay đầu lại, mỉm cười với người đàn ông mặc sơ mi trắng.
“Chi Chi, sao đột nhiên cậu lại về rồi?" Ôn Oanh có rất nhiều điều muốn nói với Luật Cảnh Chi, nhưng khi gặp cậu rồi, cô lại chỉ biết cười ngây ngốc.
Chi Chi đã lớn, cao lớn hơn nhiều rồi.
Và cũng không hề xấu đi, vẫn đẹp như hồi nhỏ.
Luật Cảnh Chi nhướn mày: “Tớ không thể về à?"
“Đương nhiên là được rồi.”
Ôn Oanh cầm cốc nước, uống một ngụm và phát hiện nước có vị chua chua ngọt ngọt, lập tức vui mừng nhìn về phía cậu.
“Không thích à?”
Giọng nói lạnh lùng vẫn giống như hồi nhỏ, dường như không có cảm xúc.
Ôn Oanh vội lắc đầu: “Thích.”
“Thích thì uống thêm chút nữa. Để khỏi sợ đến mức run tay.
Ôn Oanh gật đầu, nhìn cả gia đình đều tụ tập quanh Tiểu Ôn Noãn, có chút thất thần nói: “Hồi đó, khi chúng ta bị bọn buôn người bắt cóc, về nhà, cả gia đình cũng quây quần bên chúng ta như vậy.”
Luật Cảnh Chi lập tức nghĩ đến ngôi nhà mái ngói sáng sủa.
Cậu ngồi trên giường đất ấp áp, đi đâu cũng có một cô bé nhỏ nhắn bám theo.
Cô bé sức khỏe không tốt, trông cứ như là thủy tinh dễ vỡ.
Cậu đã gặp rất nhiều cô bé, nhưng không ai khiến người ta lo lắng như cô bé đó.
“Có sợ không?”
Luật Cảnh Chi hỏi cả hiện tại lẫn quá khứ.
“Sợ lắm.”
Ôn Oanh đáp một cách đáng thương.
Cô ôm chiếc cốc, co ro trên ghế sofa, dù chiều cao khá ổn, nhưng lại cho người ta cảm giác như một quả bóng nhỏ.
“Lúc đó tớ thực sự sợ nếu Tiểu Ôn Noãn mất đi, thì gia đình tớ sẽ tan nát.
Những gì xảy ra trong giấc mơ chính là những gì xảy ra ở kiếp trước.
Ôn Oanh thực sự rất sợ.
Cô không muốn bà nội vì lo lắng mà qua đời.
Càng không muốn anh trai lại lặp lại con đường cũ của kiếp trước.
Tay cô run lên bần bật.
“Đừng sợ, có tớ ở đây.
Luật Cảnh Chi vươn tay xoa đầu cô.
Ôn Oanh quay lại nhìn cậu, trong lòng vui vẻ nhưng miệng thì nói: “Cậu ở đâu cơ? Đồng chí Luật Cảnh Chi, cậu nghĩ lại đi, từ khi cậu rời đi đến giờ, chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi? Tớ sắp quên mất cậu trông như thế nào luôn rồi!”
Cũng chính vì đã xa nhau nhiều năm và trải qua những chuyện đáng sợ như vậy nên cô mới không cảm thấy xa lạ.
Nếu gặp lại theo cách bình thường, chắc chắn cô sẽ khách sáo với cậu.
Cô không hề tức giận!
Đầu ngón tay của Luật Cảnh Chi dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng: "Tớ đã về rồi."
"Không thể nào!"
Ôn Oanh nhìn chằm chằm vào Luật Cảnh Chi không nói gì, nheo mắt hỏi: “Chẳng lẽ cậu quay về để lén lút nhìn trộm tớ rồi lại đi à?"
Luật Cảnh Chi chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn cô.
Ôn Oanh không ngờ Luật Cảnh Chi lại xấu xa như vậy.
“Thật là quá đáng.”
Ôn Oanh tức giận.
Luật Cảnh Chi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, có chút lo lắng hỏi:
“Giận rồi sao?”
“Người đẹp sẽ không tức giận.”
Ôn Oanh cũng không thật sự tức giận, chỉ là hơi không hiểu.
Cậu đã quay về rồi, mà không đến gặp cô.
Rõ ràng không coi cô là bạn tốt.
“Lúc đó tớ chỉ ở đây có ba ngày, khi đó cậu đang thi đại học." Cậu chỉ muốn ở bên cô, không muốn ảnh hưởng đến kỳ thi của Ôn Oanh.
Sau đó, cậu gấp rút hoàn thành việc học để trở về, vì vậy cậu đã chăm chỉ học tập.
“Cậu thật ngốc."
Ôn Oanh lập tức đoán ra ý nghĩ của cậu, vui vẻ cười nhạo.
Luật Cảnh Chi nhìn thấy sự chú ý của cô đã bị chuyển hướng, tâm trạng rất tốt: “Sau này tớ sẽ không đi nữa.
“Cậu tốt nghiệp đại học rồi à?"
“Tốt nghiệp rồi."
Cậu trở về sau khi hoàn thành chương trình tiến sĩ.
Ôn Oanh ghen tị: “Tớ cũng sắp tốt nghiệp rồi!"
Luật Cảnh Chi mỉm cười: “Chúc mừng.”
“Vậy khi nào cậu về Hương Thành?" Ôn Oanh nghĩ đến chuyện Luật Cảnh Chi sẽ lại rời đi, có chút không nỡ.
Luật Cảnh Chi là người bạn đầu tiên của cô.
Nhiều năm qua, bọn họ vẫn giữ liên lạc.
Dù sau này vài năm không gặp, nhưng Chi Chi luôn gửi ảnh đến. Có khi là một cuốn sổ tay, có khi là vài bức thư, còn có đủ loại váy nhỏ xinh nữa.
Cô có một tủ đồ cực lớn, treo tất cả những chiếc váy từ nhỏ đến lớn.
Tất cả những chiếc váy đó đều do Luật Cảnh Chi mua.
“Không về đó nữa.
Giọng điều của Luật Cảnh Chi cực kỳ bình thản.
Ôn Oanh nghe xong, gần như không thể tin nổi.
“Sao cậu có thể dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói ra chuyện lớn như thế? Hương Thành rõ ràng là nhà của cậu, sao cậu lại không về?" Ôn Oanh cảm thấy Luật Cảnh Chi đang nói dối, hoàn toàn không tin.
"Ừm."
Luật Cảnh Chi còn gật đầu.
Ôn Oanh nhìn cậu một cái, lại nhìn thêm một cái nữa, cầm cốc nước uống, không nói chuyện với cậu nữa.
Đột nhiên, cô bị ai đó gõ nhẹ vào đầu.