Ôn Độ đứng trước mặt hai người: “Em uống nước, sao không rót cho Cảnh Chi một cốc?"
“Chi Chi đâu phải là người ngoài, muốn uống gì thì tự rót đi” Ôn Oanh nói một cách đương nhiên, cứ như thể Luật Cảnh Chi chưa bao giờ rời khỏi đây.
Đầu ngón tay của Luật Cảnh Chi khẽ run, cúi đầu che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong mắt.
“Cảnh Chi, em muốn uống gì không?” Ôn Độ hỏi.
Luật Cảnh Chi nói: “Anh, không cần khách sáo, em không uống nước."
Ôn Độ: “Cà phê?”
“Cũng không uống.”
Luật Cảnh Chi chỉ uống cà phê khi làm việc, những lúc khác không bao giờ.
Ôn Độ còn muốn nói gì đó, thì Ôn Oanh đã chen vào: "Anh, anh phiền quá! Mau đi ở bên chị dâu đi.”
“Cái đồ vô lương tâm.
Ôn Độ không vui, đưa tay lên xoa đầu cô một cái.
Cô lập tức nổi cáu.
Cô ôm đầu, trừng mắt nhìn Ôn Độ: “Anh, anh làm gì vậy!"
Tóc cô, hình tượng của cô đã bị rối tung lên.
Ôn Oanh lén nhìn Luật Cảnh Chi, phát hiện ánh mắt cậu tràn ngập nụ cười, càng cảm thấy xấu hổ.
“Em đi sắp xếp một phòng cho Cảnh Chi đi." Ôn Độ lên tiếng đuổi người.
Ôn Oanh vội vã chạy đi.
Ôn Độ đợi đến khi tiếng bước chân của em gái đã xa, mới ngồi xuống vẻ mặt mệt mỏi mà cảm ơn Luật Cảnh Chi.
“Cảm ơn em.”
Anh đã nhận ra tâm trạng của em gái không ổn từ khi ở bệnh viện.
Còn tâm trạng của anh cũng gặp vấn đề.
Anh muốn an ủi em gái nhưng lại lo lắng sẽ khiến em gái càng sợ hãi hơn. Chỉ đành nhờ Luật Cảnh Chi đến an ủi em gái. Hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tồi.
“Chuyện này dù anh không nhờ, em cũng sẽ làm." Luật Cảnh Chi lo lắng cho Ôn Oanh hơn bất kỳ ai.
Nếu không phải vì chuyện này, Ôn Độ cũng không biết trong lòng mình có nút thắt.
Anh vẫn không quên được những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
“Oanh Oanh trông có vẻ lạc quan, nhưng thực ra chuyện bị bắt cóc vẫn ảnh hưởng rất lớn đến em ấy”
Ôn Độ nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh em gái nằm trong bệnh viện, vẻ tuyệt vọng trong mắt cô đánh mạnh vào tâm trí Ôn Độ.
Nếu lúc đó không có Luật Cảnh Chi bảo vệ em gái, anh cũng không có thời gian để ép mình bình tĩnh lại.
May mà, em gái không bị hoảng sợ.
“Mấy ngày này em chú ý đến Oanh Oanh nhiều hơn nhé. Anh sợ em ấy xảy ra chuyện gì đó.” Ôn Độ xoa thái dương, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Luật Cảnh Chi đứng dậy, rót một cốc nước đường đỏ, đặt bên cạnh Ôn Độ: “Anh, uống chút nước đi.”
“Cảm ơn.”
"Không có gì.
Ôn Độ cầm cốc nước lên nhìn, phát hiện ra nó có màu đỏ, anh sững sờ một lúc mới nhận ra đó là nước đường đỏ. Anh không từ chối, uống một ngụm, cảm giác như cả người sống lại vậy.
“Sao em chỉ rót cho Oanh Oanh một cốc nước lọc?" Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi với ánh mắt rất kỳ lạ, thậm chí còn lùi ra xa một chút.
Luật Cảnh Chi nhẹ nhàng giải thích: “Nước của Oanh Oanh là nước chanh mật ong."
Ôn Độ cảm thấy cốc nước đường đỏ trên tay mình cũng không còn thơm ngon nữa.
Anh uống cạn một hơi, trong miệng vẫn còn vị ngọt.
“Sau này em tính làm gì?"
Ôn Độ biết chuyên môn của Luật Cảnh Chi, cũng biết cậu đã phải hy sinh rất nhiều để có thể trở về. Những khó khăn đó không thể tóm gọn trong một câu nói nhẹ nhàng được.
May mà cậu là người Hương Thành, nếu không thì khó khăn có thể sẽ nhiều hơn.