“Ai vậy?”
Ôn Thiều Ngọc hô một tiếng vậy nhưng không ra ngoài mà xách xô nước đi vào nhà, gọi bà Ôn: “Mẹ, có người đến kìa, mẹ mau ra xem đi.”
“Ai thế?”
Bà Ôn định vá lại đôi tất cho cháu gái, ngón chân cô bé đã lộ ra ngoài rồi.
Ôn Thiều Ngọc ở ngoài nhà hộ: “Con cũng không biết là ai, không nghe ra.”
“Vậy thì để mẹ ra xem.” Bà Ôn ghim kim vào đôi tất, rồi xuống giường đi ra ngoài.
Ôn Oanh chỉ tò mò nhìn lướt ra một cái, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hôm qua Tống Lệ Dĩnh không đến, cô bé không biết bài tập được giao là gì, nên đã viết hết những chữ cần học sau này vào vở. Dù sao những chữ này sớm muộn gì cũng phải học.
Ôn Oanh rất ngoan ngoãn và chăm chỉ.
Cô bé cũng có lúc viết mệt, mỗi khi muốn dừng lại, muốn ra ngoài chơi, nghe các bà cụ ngồi dưới tán cây dương liễu kể chuyện, trước mắt lại hiện lên hình ảnh anh trai vì đi tìm cô bé mà ngồi trên chiếc xe điện nhỏ đi giao hàng trong cơn mưa
Vì giao hàng trễ giờ, anh trai bị khách hàng phàn nàn, tiền lương đến tay cũng bị trừ đi mấy trăm tệ.
Khổ sở vất vả mấy ngày lại không công rồi.
Cô bé lại cắn răng tiếp tục học, viết mệt thì lại học thuộc thơ cổ. Sau khi thuộc thơ cổ, lại học phép cộng.
"1 + 1 = 2, 1+2 = 3...”
Luật Cảnh Chi vào đến cửa thì nghe thấy trong nhà truyền đến giọng nói mềm mại của cô bé.
Sắp nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình, Luật Cảnh Chi vội vàng vén rèm cửa chạy vào trong, kích động Gọt:
“Ôn Oanh!”
Ôn Oanh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thấy Luật Cảnh Chi, khuôn mặt cô bé đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng đứng dậy.
“Chi Chi, sao cậu lại đến đây? Cậu không về nhà với ba mẹ sao?”
Luật Cảnh Chi đặt những thứ frong tay lên giường, đứng ở mép giường nói với Ôn Oanh: “Mai ba mẹ tớ mới đi. Hôm nay bọn họ mới bận làm xong việc chính nên tớ phải đi theo bọn họ. Trước khi đi, tớ nhờ anh trai dẫn tớ đến gặp cậu.”
“Chi Chi, cậu đến đây để tạm biệt tớ sao?” Ôn Oanh nhìn vào mắt Luật Cảnh Chi lấp lánh, vẻ mặt ngây thơ, nhưng dường như lại hiểu rõ mọi chuyện.
Vẻ mặt Luật Cảnh Chi mất mát gật đầu: “Đúng vậy, tớ đến để nói lời tạm biệt với cậu.”
“Chi Chi, sau này cậu nhất định đừng để bị (bắt cóc nữa nha! Nếu cậu lại bị (bắt cóc lần nữa, sẽ không may mắn như lần này, có thể trốn thoát khỏi tay bọn buôn người đâu.”
Ôn Oanh biết, nếu không phải vì cô bé mơ thấy những chuyện sau này, cô bé cũng sẽ không tỉnh lại, càng không thể tìm được cơ hội thích hợp để trốn thoát cùng Chi Chi.
Chi Chi rất thông minh, là Chi Chi đã chỉ cho cô bé đường đi, là Chi Chi đã dẫn dắt cô bé trốn khỏi bọn buôn người, cô bé mới có thể thuận lợi thoát khỏi tay chúng.
Cô bé hy vọng Chi Chi cũng có thể có một cuộc sống khác.
Luật Cảnh Chi không phải tự đi lạc, mà bị bọn buôn người bịt miệng, đánh ngất rồi mang đi.
Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng cậu bé không muốn dọa Ôn Oanh nữa.
“Ba mẹ tớ đã sắp xếp vệ sĩ cho tớ. Sau này bọn họ sẽ không bao giờ để tớ rời khỏi tầm mắt. Những kẻ buôn người đó cũng sẽ không còn cơ hội tiếp cận tớ nữa.” Luật Cảnh Chi nghĩ rằng Ôn Oanh sẽ hỏi vệ sĩ là gì.
Nhưng không ngờ Ôn Oanh không hỏi gì cả, còn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Chi Chi, cậu nhất định không được đuổi vệ sĩ đi, cũng không được ghét bỏ bọn họ suốt ngày đi theo cậu nhé! Bọn họ đang bảo vệ cậu đấy.”
Luật Hạo Chỉ ở ngoài cửa nghe hai đứa trẻ nói chuyện, cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng cô bé đó quả thực không bình thường, có thể nói những lời này với em trai cậu ấy, cũng không giống như những gì người ta đồn là ngốc nghếch. Xem ra em trai nói là Ôn Oanh đã cứu cậu bé, bây giờ cậu ấy cũng tin được vài phần.