Luật Hạo Chi có khí thế mạnh mẽ, đừng thấy cậu ấy còn nhỏ tuổi, nhưng chiều cao ngang với Ôn Độ, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ nghiêm túc.
Những tên vệ sĩ cao lớn như tháp sắt canh giữ ở cửa, đề phòng mọi tình huống bất ngờ xảy ra.
Việc này khiến Ôn Thiều Ngọc cảm thấy rất không quen.
Hắn lầm bầm trong lòng, cái nhà này không còn là nhà của hắn nữa rồi.
“Tớ sẽ không đuổi họ đi đâu.” Luật Cảnh Chi trịnh trọng hứa hẹn, cậu bé biết anh trai đã lén đưa cậu bé ra ngoài, rất nhanh cậu ấy sẽ quay lại: “Oanh Oanh, tớ phải đi rồi. Cậu đợi tớ trưởng thành, rồi lại đến tìm cậu.”
“Chi Chi, cậu nhất định phải sống lâu trăm tuổi nha!”
Mắt Ôn Oanh đỏ hoe, rất không muốn xa Luật Cảnh Chi.
Cô bé có rất ít bạn thân, ngoài Tống Lệ Dĩnh ra chỉ có một mình Chi Chi nữa thôi.
“Sao con lại nói vậy? Ai dạy con thế?” Ôn Thiều Ngọc thật muốn nói với con gái rằng, lúc chia tay không nên nói như vậy.
Luật Hạo Chi lại rất hài lòng.
Nói rất dễ nghe!
Cậu ấy cũng mong em trai sống lâu trăm tuổi.
“Oanh Oanh, đây là quả của tớ tặng cậu.” Luật Cảnh Chi lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi đưa cho Ôn Oanh: “Đây là chiếc đồng hồ ông nội tặng tớ, bên trong có ảnh của tớ. Nếu cậu không nhớ tớ trông như thế nào thì xem ảnh bên trong nha. Oanh Oanh, tớ đi đây.”
Ôn Oanh không biết chia tay bạn bè cũng phải tặng quà, mà cô bé cũng không có gì để tặng lại.
Nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi frong tay, Ôn Oanh xoay người bò lên mép giường, lấy chuỗi vòng tay hạt đào mà bà nội làm cho cô bé, có chút luyến tiếc đưa cho Luật Cảnh Chi.
“Chi Chi, đây là vòng tay bà nội xâu cho tớ, những bạn khác đều không có đâu. Sau này khi nào cậu nhìn thấy nó, sẽ như nhìn thấy tớ!” Ôn Oanh không có ảnh, nên đã tặng món đồ quý giá nhất của cô bé.
Luật Cảnh Chi cẩn thận cất vòng tay vào túi, vẫy tay chào Ôn Oanh: “Tớ đi đây, cậu không cần tiễn tớ ra ngoài, bên ngoài trời lạnh lắm, tớ cũng không thích cậu đứng nhìn tớ đi.”
“Vậy tớ không đi.” Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu.
Luật Cảnh Chi đi tới cửa, lại quay đầu nhìn Ôn Oanh, vẫy tay chào Ôn Oanh, rồi vén rèm cửa đi ra ngoài. Đi ngang qua anh trai, cậu bé không nói một lời, cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Luật Hạo Chỉ trân trọng cảm ơn bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc: “Lần trước nhà cháu đến vội vàng, chưa kịp cảm ơn hai người đã chăm trai cháu. Đây là một món quả nhỏ, mong hai người nhất định phải nhận. Ngoài ra, cháu đã tìm cho chú một công việc ở huyện, chú có thể đến làm việc luôn.”
Ôn Thiều Ngọc nhìn món quà có chút thèm thuồng, nhưng không nhận, nghe nói đã tìm cho hắn một công việc, không khỏi động lòng. Nhưng hắn vẫn lắc đầu từ chối.
“Cảm ơn cháu đã giúp chú tìm việc. Mặc dù chú rất muốn đi, nhưng thực sự không thể đi được. Mẹ chú già rồi, Oanh Oanh còn là một đứa nhỏ, cả nhà đều trông cậy vào chú. Chú không thể đi được.”
Luật Hạo Chi nói: “Bà và em gái cũng có thể đi cùng, lương của chú đủ để nuôi sống cả nhà.
“Cảm ơn ý tốt của cháu. Cháu đừng cho rằng chúng tôi cứu được em trai cháu, em trai cháu cũng là một đứa trẻ thông minh. Hai đứa trẻ nương tựa lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực mới có thể trốn thoát khỏi tay bọn buôn người.”
“Đây là chuyện giữa hai đứa nhỏ, không liên quan gì đến người lớn. Nhà chú cũng không nhận quà, cháu mang về đi. Nếu thực sự áy này thì chăm sóc tốt cho em trai cháu đi, đừng để đứa trẻ mà con gái chú vất vả từ kéo từ trên núi ra lại mất cái mạng nhỏ. Cậu bé nhất định phải sống lâu trăm tuổi!”
Ôn Thiều Ngọc nói xong câu này, đột nhiên hiểu ra tại sao con gái hắn lại chúc thằng bé kia sống lâu trăm tuổi.
Luật Hạo Chi cảm thấy gia đình này thật sự rất tốt.