Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 67

Cậu ấy lịch sự chào tạm biệt, không lấy gì cả mà để mọi thứ trên bàn ngoài nhà, vội vã cùng em trai rời đi.

Ngồi trên xe, Luật Cảnh Chi vẫn không ngừng ngoái nhìn, cho đến khi ra khỏi con ngõ, cậu bé mới thu hồi ánh mắt.

“Về nhà, ông nội chắc chắn sẽ quan tâm đến em hơn. Em chỉ có thể quay lại đây khi đã trưởng thành thôi.” Luật Hạo Chi biết tâm tư của em trai, cũng không ngăn cản em trai qua lại với gia đình này.

Những người trong nhà này giản dị, nhân phẩm rất tốt.

Cậu ấy thích nhất câu chúc phúc của ba con nhà họ Ôn.

Luật Cảnh Chi mím môi, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng như ở trước mặt Ôn Oanh, ngược lại lạnh lùng như một

cục băng giá muôn năm, tính tình còn nóng này còn hơn cả anh trai.

“Trưởng thành? Chẳng lẽ chỉ có con đường duy nhất là trưởng thành mới có thể quay lại đây sao?”

Nhìn cái giọng điệu ngang ngược này, làm gì có dáng vẻ dịu dàng như ở trước mặt cô gái nhỏ kia?

Luật Hạo Chỉ nhìn bộ dạng hung hăng của em trai, khóe mắt hiếm hoi nở nụ cười thật lòng: “Nếu em muốn về sớm cũng không sao, nhưng em phải cố gắng gấp đôi. Ít nhất phải có khả năng tự bảo vệ bản thân. Không phải tất cả con nhà giàu đều có thể trưởng thành bình an. Chi Chị, em có thể làm được chứ?”

“Đừng gọi em là Chi Chi.” Luật Cảnh Chi cau có: “Tên đó không phải để cho anh gọi, Hạo Hạo!”

Luật Hạo Chi nhịn không được bật cười sảng khoái, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vẻ vui vẻ, lúc này mới có dáng vẻ của một cậu bé mười hai tuổi.

Luật Cảnh Chi mắt không thấy tâm không phiền, quay đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thầm ghi nhớ tất cả những cảnh đẹp nơi đây vào lòng. Mười năm tới, đây sẽ là những kỷ niệm quý giá nhất của cậu bé.

Chính mảnh đất này đã khiến cậu bé nhận thức được tình cảm gia đình.

Cũng chính những con người nơi đây đã cho cậu bé biết rằng trên đời này ngoài tình cảm gia đình, còn có một loại người tốt bụng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu bé, cho cậu bé một mạng sống.

Luật Hạo Chi ngước đầu lén nhìn em trai, thu lại nụ cười, giọng điệu nghiêm túc: “Em còn nhỏ, muốn quay lại đây còn rất lâu nữa, nhưng anh không cần.”

Khuôn mặt nhỏ của Luật Cảnh Chi không thể nhịn được nữa, không được tự nhiên nói: “Sau này em không gọi anh là Hạo Hạo nữa.”

“Ngoan.”

Cuối cùng Luật Hạo Chi cũng không thể nhịn được nữa, xoa đầu em trai, rồi vội rút tay về trước khi em trai nổi giận.

Cặp lông mày thanh tú của em trai sắp nhíu lại đủ kẹp chết một con ruồi.

Nhưng Luật Hạo Chi chỉ muốn cười.

Em trai có thể trở về, thật tốt!

Cậu ấy trở về khách sạn, cậu ấy gọi người phụ trách dự án ở đây đến: “Anh quan tâm đến nhà họ Ôn nhiều hơn một chút, đừng quá lộ liễu.”

Bọn họ cũng không muốn cuộc sống của mình bị mọi người chú ý mọi lúc, chỉ cần nhà họ Ôn không xảy ra chuyện lớn gì thì không cần lộ diện.

Sở Thành.

Trời còn chưa sáng, Ôn Độ đã dậy, mua vé xe, đi xe vài tiếng mới đến nơi.

Cậu cầm địa chỉ, đi dọc theo con đường nhỏ vào trong. Không lâu sau, cậu nhìn thấy dưới gốc cây cách đó không xa, có một người đàn ông cao lớn, ủ rũ, nắm chặt tay. Bên cạnh anh ấy là một người phụ nữ có khí chất dịu dàng, ngũ quan thanh tú.

Người phụ nữ dắt theo hai cô con gái nhỏ, dưới chân còn đặt hai chiếc túi. Vừa định tiến đến chào hỏi, Ôn Độ đã nghe thấy tiếng chửi rủa của một ông già trong sân.

Nghe những lời tục tĩu kho" nghe, sắc mặt cậu tối sầm lại. Triệu Kiến Đông nắm chặt tay, xông lên định lý luận với ông già gắt gỏng bên trong, nhưng chị gái anh ấy đã tóm lấy tay áo anh ấy, van nài:

“Đông Tử, đừng đi! Chị xin em. Nếu em đấm ông ta, chị và Đại Ni, Nhị Ni phải làm sao?”

Hai chữ ly hôn cắn chặt trong miệng Triệu Kiến Đông, nhưng không thể nói ra.

Thời này ly hôn là điều khiến người ta khinh miệt. Anh ấy nghiến răng kèn kẹt, rõ ràng chỉ cần một cú đấm là có thể hạ gục ông già gắt gỏng bên trong, nhưng anh ấy vẫn không dám động thủ.

Anh ấy căm ghét sự nghèo hèn của bản thân, căm ghét sự bất lực của bản thân, lẽ ra anh ấy không nên đến nương nhờ chị gái, khiến chị gái bị nhà chồng coi thường.

Ngay lúc đó, anh ấy nghe thấy ai đó gọi:

“Anh Đông.”
Bình Luận (0)
Comment