Chờ cô bé sau này này có tiền nuôi sống người nhà, còn có tiền cho chính mình đi khám bệnh thì đi ra ngoài chơi vẫn chưa muộn.
Ôn Oanh xuống rửa mặt đánh răng, Ôn Thiều Ngọc trải chăn cho mọi người, mang giày chuẩn bị rời đi. Hắn mặc áo khoác quân đội và đội mũ Lôi Phong, lấy ra một chiếc khẩu trang gạc trắng tinh, đeo vào.
Sau khi đầy đủ vũ trang rồi mới ra ngoài.
"Mẹ, mẹ ra đây khoá cửa từ bên trong vào đi."
Bà Ôn vừa thu dọn đồ đạc, cầm đèn pin ra khỏi phòng, đưa một chiếc cho Ôn Thiều Ngọc.
"Trên đường có máy kéo, mày cũng cẩn thận ti đi. Cầm đèn pin quan sát đường đi. Ngày mai đừng đến đó muộn như này nữa."
Bà Ôn còn chưa đi ra khỏi cửa đã (bắt đầu cằn nhằn, Ôn Thiều Ngọc cũng không có nóng nảy mà vui vẻ nghe, sau đó cầm lấy đèn pin.
"Mẹ, con đi đây, bên ngoài có ồn ào thì mẹ đừng ra ngoài. Những người đó nhiều nhất là trộm đồ, mẹ không ra thì không sao đâu, chúng ta có thể mua lại mà. Đừng để xảy ra chuyện, chỉ cần đóng cửa ra vào và cửa sổ lại là tốt rồi, mẹ đi ngủ sớm đi”
Bà Ôn tức giận nói: "Mau đi đi, nói mấy chuyện vô nghĩa như vậy làm gì.”
"Vậy con đi đây!"
Ôn Thiều Ngọc nói rời đi, nhưng người lại không động đậy.
Hắn đợi cho đến khi bà khóa cửa rồi mới lên xe rời đi.
Về đêm, nhiệt độ giảm mạnh, chênh lệch nhiệt độ hơn 20 độ so với ban ngày.
Cơn gió bắc quật mạnh vào mặt gây nên cảm giác đau đớn.
Ôn Thiều Ngọc đạp mạnh xe, biến mất ở đầu ngõ trong cơn gió lạnh.
Bình minh ngày mới.
Nhiều người đã thức dậy làm bữa sáng, ăn xong bữa sáng liền đi làm.
Hoàng Long Nghị luống cuống.
Sáng hôm qua khi anh ấy tỉnh dậy đã không thấy Ôn Độ. Vốn tưởng rằng buổi tối Ôn Độ sẽ trở về, ai biết Ôn Độ còn chưa về. Lần này anh ấy hoàn toàn mất bình tĩnh.
Anh ấy vội vàng chạy ra ngoài tìm người, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không tìm thấy. Đành phải quay về với sự chán nản.
Lỡ như may mắn, Ôn Độ quay lại thì sao?
Tuy nhiên, không có ai đến nhà.
Hoàng Long Nghị bắt đầu tự hỏi liệu mình có bị lừa hay không.
Nhưng Ôn Độ đã lừa mình điều gì?
Hai bữa ăn?
Nói ra cũng buồn cười.
Hoàng Long Nghị ngồi xổm trong sân, gãi vài sợi tóc một cách cáu kỉnh.
"Tôi có thể tìm cậu ở đâu bây giờ?"
Nếu trì hoãn một ngày, sẽ kiếm được ít tiền hơn những người khác.
Hoàng Long Nghị vừa lo vừa tức giận, nghĩ nếu không được thì anh ấy sẽ về quê tìm người.
"Ông chủ Hoàng."
Nghe thấy tiếng Gọi, Hoàng Long Nghị chợt ngẩng đầu và nhìn thấy chàng trai trẻ tính tình lạnh lùng và rất cá tính đang đứng ở cửa ngay thì lập tức đứng dậy.
Anh ấy đứng dậy quá mạnh khiến tầm nhìn của anh ấy tối sầm lại, suýt đã ngã xuống đất.
May mắn thay, anh ấy di chuyển chậm nên mới không tự làm mình xấu hổ.
"Nhóc con, cậu cuối cùng cũng tới rồi, hai ngày nay cậu cũng không biết tôi đã trải qua như thế nào đâu."
Hoàng Long Nghị hưng phấn đi tới trước mặt Ôn Độ: "Nếu như cậu không đến, tôi thật sự có thể thu dọn đồ đạc trở về quê hương tìm người đấy.”
Ôn Độ bình tĩnh rút tay lại, đưa bản thiết kế đã vẽ cho Hoàng Long Nghị.
"Không phải chúng ta đã đồng ý ký hợp đồng trong ba ngày sao?"
“Anh nói như vậy, nhưng trong lòng anh không yên tâm.” Hoàng Long Nghị cầm lấy cuốn sổ được Ôn Độ đưa ra, hỏi: “Sao em lại đưa cho anh thứ này?”
Ôn Độ hỏi anh ấy: "Anh không xem qua thiết kế của nhà xưởng sao? Cứ để tôi trực tiếp xây dựng luôn sao?"
"Ha ha ha, không ngờ em vẽ xong nhanh như vậy."
Hoàng Long Nghị dùng tiếng cười để che giấu sự xấu hổ của mình.