Đương nhiên, Ôn Độ cũng không muốn làm người khác xấu hổ: "Anh nhìn xem đã, những thứ này đều là thiết kế theo yêu cầu của anh trước đây."
"Được được được."
Hoàng Long Nghị mời mọi người vào phòng chính, đích thân rót hai ly nước cho Ôn Độ và những người khác. Sau đó anh ấy ngồi lên ghế, nghiêm túc xem xét bản vẽ thiết kế của Ôn Độ.
Có rất nhiều thứ anh ấy không thể hiểu được.
Nhưng nhìn chung có thể hiểu ý nghĩa của nó.
"Tôi thấy cái này khá tốt, làm dựa theo cái này của em là được rồi.”
Hoàng Long Nghị cảm thấy Ôn Độ rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp hơn nhiều so với những người anh ấy tìm thấy ở bên ngoài.
Trước đây anh ấy cũng đã hỏi thăm chuyện này, nhờ người thiết kế đặc biệt nhà xưởng, anh ấy sẽ ngầm trả cho họ rất nhiều tiền.
Điều
| quan trọng nhất là những người như vậy cực kỳ khó tìm. Anh ấy thật may mắn khi gặp được một người chủ động đến gõ cửa nhà mình như vậy.
Anh ấy bị ngu mới để cậu đi.
Ôn Độ hỏi anh ấy: “Vậy anh dự định giao toàn bộ dự án cho tôi phải không?”
"Không thì sao?" Hoàng Long Nghị hỏi: "Cái này là do em thiết kế, em còn là người địa phương, nhất định có thể tìm được công nhân, không ai thích hợp hơn em. Tất nhiên là nếu em không tìm được, anh có thể tự tìm.”
“Vậy anh khẳng định sẽ không tìm được người.” Ôn Độ có lòng tin này.
Hoàng Long Nghị cười khúc khích: "Lần đầu chúng ta gặp nhau, em không phải đã thấy hết mọi chuyện sao? Anh không muốn tạo áp lực quá lớn cho cậu."
"Không có áp lực hay không áp lực gì, miễn là lương được trả. Công nhân của tôi có thể bắt đầu làm việc bất cứ lúc nào."
Ôn Độ lấy hợp đồng ra đưa cho Hoàng Long Nghị: “Đọc kỹ hợp đồng này, không hiểu cũng không sao, có thể nhờ người có chuyên môn xem qua, dù sao thì sau này bên cạnh anh cũng phải có người hiểu được hợp đồng, không bằng bây giờ tập làm quen một chút?”
Lời nói của Ôn Độ khiến Hoàng Long Nghị rất vui mừng.
Thời buổi này ai mà không muốn nghe lời hay, ai mà không muốn nghe những lời nịnh nọt chứ?
"Được, vậy bây giờ anh sẽ tìm người đến xem. Nếu không có việc gì thì em đi cùng anh được không? Sau khi đọc xong anh sẽ trực tiếp ký hợp đồng."
Hoàng Long Nghị thực sự sợ Ôn Độ sẽ bỏ chạy.
Ôn Độ cau mày, cũng không trực tiếp đồng ý mà nhìn Triệu Kiến Đông.
"Anh, anh nghĩ thế nào?"
Triệu Kiến Đông trông chính trực, cung rất hào sảng. EQ đủ dùng vào những thời điểm quan trọng nên sẽ không làm hỏng việc.
Anh ấy nói: “Lát nữa còn việc khác phải làm, không có nhiều thời gian, sao không để ngày mai rồi ký nhi?”
Ngày mai...
Hoàng Long Nghị tức khắc trở nên lo lắng.
"Vậy hai người đợi tôi ở đây. Tôi sẽ quay lại ngay. Tôi biết luật sư ở đâu."
Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông, Triệu Kiến Đông do dự một lát rồi nói: "Được rồi, nhanh lên. Chúng tôi thật sự đang rất gấp."
Hoàng Long Nghị cầm lấy hợp đồng và chạy ra ngoài.
Anh ấy bùng nổ tốc độ trước nay chưa từng có.
Khi ra ngoài, anh ấy bắt xe, ngồi vào chiếc xe kéo của người ta rồi chạy vèo vèo.
Anh ấy rời đi, Triệu Kiến Đông có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà hình như không có người nào khác.
Anh ấy kinh ngạc hỏi: “Anh ta cứ để chúng ta ở trong nhà anh ta, không sợ chúng ta trộm đồ của sao?”
“Anh ta thuê căn nhà này.” Ôn Độ đương nhiên biết tại sao Hoàng Long Nghị lại yên tâm như vậy: “Hơn nữa những thứ giá trị nhất của anh ta đều nằm trong chiếc túi mà anh ta mang theo.”
Triệu Kiến Đông cũng để ý tới cái túi, nhưng không ngờ trong túi lại đầy tiền.